92. Những chọn lựa đau lòng
Năm 1999, tôi tiếp nhận công tác thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời Toàn Năng, và không lâu sau tôi được bầu làm lãnh đạo hội thánh. Tháng 12 năm 2000, vào một trưa nọ, tôi đang ăn cơm cùng hai con thì năm viên cảnh sát xông vào nhà tôi, bắt đầu lục tung mọi thứ, khám xét nhà tôi mà không có lệnh. Lúc đó, con trai tôi mới 6 tuổi, và hai đứa trẻ sợ hãi túm chặt lấy quần áo tôi, tay run run. Cuối cùng, họ tìm thấy một quyển Kinh Thánh và một cuốn nhật ký tĩnh nguyện tôi đã viết. Họ lôi và đẩy tôi đi, cố gắng đưa tôi vào xe cảnh sát. Các con tôi gào khóc: “Mẹ ơi! Đừng đi!”. Lúc đó, nước mắt tôi bỗng tuôn trào, chảy dài trên má vì tôi không biết liệu có bao giờ được quay về gặp lại các con không nữa. Lòng tôi ngập tràn nỗi buồn. Sau đó, họ đưa tôi đến phòng thẩm vấn của Công an, còng tay tôi vào một cái ghế sắt. Vài người ở đó nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt hung tợn. Lúc đó, tôi kinh hãi quá, liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời không ngừng, xin Ngài cho tôi niềm tin. Tôi nghĩ về lời Đức Chúa Trời: “Bây giờ là lúc Ta thử ngươi: Ngươi có dâng lòng trung thành của ngươi cho Ta không? Ngươi có thể trung thành theo Ta đến cuối con đường không? Đừng e sợ; với sự hỗ trợ của Ta, ai có thể ngăn trở con đường này chứ?” (Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 10, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Những lời của Đức Chúa Trời đã cho tôi niềm tin, và nghĩ về việc Đức Chúa Trời là chỗ dựa của tôi, tôi cảm thấy bớt lo sợ. Dù cảnh sát có tàn bạo đến đâu, họ cũng nằm trong tay Đức Chúa Trời. Tôi thề rằng dù họ có tra tấn tôi thế nào, tôi cũng sẽ không là một Giu-đa và phản bội Đức Chúa Trời. Tôi thề sẽ quên mình để đứng ra làm chứng cho Đức Chúa Trời!
Một trong những viên cảnh sát bắt đầu thẩm vấn tôi: “Ai cải đạo cho cô tin vào Đức Chúa Trời Toàn Năng? Ai là lãnh đạo của cô? Tiền của hội thánh để ở đâu?”. Tôi nói: “Tôi không biết một thứ gì cả”. Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn An ninh Quốc gia nói: “Hôm nay, chúng tôi tìm ra nhà cô vì chúng tôi đã có bằng chứng về đức tin của cô. Kể cả khi cô không khai một lời nào, chúng tôi vẫn có thể khiến cô bị kết án. Nhưng nếu cô khai báo những gì cô biết, chúng tôi sẽ cho cô về nhà ngay”. Tôi không nói một lời nào. Rồi anh ta nói: “Các con cô còn nhỏ quá – không có mẹ chăm sóc thì tội nghiệp lắm. Nếu giáo viên và bạn học của chúng biết mẹ chúng đang ở tù, thì chúng sẽ bị chế nhạo và khinh thường. Thế chẳng tổn hại vô cùng cho tâm lý của chúng sao? Cô có thể cứng rắn được trước điều đó không? Cô sẽ không gạt bỏ con mình vì đức tin đâu nhỉ?”. Những lời của anh ta liền khiến tôi nghĩ đến vẻ sợ hãi của các con khi tôi bị bắt, và trong phút chốc, lòng tôi như thắt lại. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay sẽ gây tổn thương và ảnh hưởng đến bọn trẻ rất nhiều! Nếu tôi bị tuyên án, ai sẽ lo cho chúng? Nhất là con trai tôi, nó luôn dễ bệnh, không có tôi ở đó chăm sóc, nó sẽ làm sao đây? Nếu chúng bị giáo viên và các bạn trong lớp kỳ thị, chê cười, liệu chúng có chịu nổi không? Những suy nghĩ này khiến nước mắt tôi tuôn không ngừng và tôi vội cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Con lo cho các con của con và con cảm thấy mình như một kẻ tồi tệ. Xin hãy bảo vệ lòng con để con có thể bình tâm, cậy dựa vào Ngài và đững vững”. Sau khi cầu nguyện, tôi nghĩ đến những lời này của Đức Chúa Trời: “Mặc dù thực tế là ngươi đang đứng trước Ta, làm mọi điều cho Ta, nhưng sâu thẳm ngươi vẫn nghĩ về vợ con và cha mẹ ngươi ở nhà. Hết thảy những thứ này là tài sản của ngươi sao? Tại sao ngươi không giao phó chúng vào tay Ta? Ngươi không có đủ đức tin nơi Ta sao? Hay vì rằng ngươi sợ Ta sẽ sắp xếp những điều không phù hợp cho ngươi? Tại sao ngươi luôn lo lắng cho gia đình xác thịt của ngươi? Ngươi luôn héo hon vì những người thân yêu của ngươi! Ta có một chỗ nhất định nào trong lòng ngươi không?” (Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 59, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Những lời của Đức Chúa Trời ngay lập tức làm lòng tôi bừng sáng. Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, Ngài thống trị và cai quản vận mệnh của tất cả mọi người. Bất cứ chuyện gì xảy ra với hai con tôi trong tương lai đều nằm trong tay Đức Chúa Trời, tôi lo lắng cũng chỉ phí công vô ích. Tôi phải có đức tin vào Đức Chúa Trời và phó thác các con tôi vào tay Ngài. Nghĩ như thế rồi, tôi bình tâm lại và không còn lo lắng quá nhiều về chúng nữa. Tôi biết cảnh sát đang sử dụng bọn trẻ để đe dọa, khiến tôi bán đứng hội thánh. Họ là những kẻ đã bắt giữ tôi trái luật, phá hoại cuộc sống gia đình bình thường của tôi, và giờ họ đang nói chính đức tin của tôi đã ngăn cản tôi chăm sóc các con của mình. Chẳng phải đây là bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen sao? Chợt nghĩ như thế, tôi liền phản bác họ: “Chuyện đó là do đức tin của tôi hay là do các người giam tôi ở đây? Những người tin vào Đức Chúa Trời đọc lời Đức Chúa Trời và phấn đấu trở thành người tốt, họ không làm bất cứ điều gì phi pháp. Tại sao các người không ngừng bắt bớ các tín hữu?”. Nghe tôi nói thế, họ phá lên cười hô hố, và một viên cảnh sát nói rằng: “Cô ngây thơ quá. Nếu ai cũng tin Đức Chúa Trời, thì ai nghe ĐCSTQ đây? Rồi Đảng sẽ lãnh đạo ai đây? Vì thế chúng tôi không thể để cô tin, và nếu cô tin, cô sẽ bị bắt!”. Tôi bừng bừng phẫn nộ, và chuyện này khiến tôi nhớ lại một điều Đức Chúa Trời đã phán: “Trong một xã hội tối tăm như thế này, nơi mà những con quỷ tàn nhẫn và vô nhân tính, thì làm sao quỷ vương, kẻ giết người không chớp mắt, có thể chịu được sự tồn tại của một Đức Chúa Trời đáng mến, nhân từ và còn thánh khiết nữa? Làm sao nó có thể hoan nghênh cổ vũ sự xuất hiện của Đức Chúa Trời? Bọn tay sai này! Chúng lấy oán trả ân, chúng bắt đầu đối xử với Đức Chúa Trời như kẻ thù từ lâu, chúng ngược đãi Đức Chúa Trời, chúng cực kỳ tàn ác, chúng không hề coi trọng Đức Chúa Trời, chúng cưỡng đoạt và cướp bóc, chúng đã mất hết lương tâm, chúng làm trái với mọi lương tâm, và chúng cám dỗ người vô tội trở nên vô tri vô giác. Những tổ phụ của thời thượng cổ? Những nhà lãnh đạo kính yêu? Hết thảy họ đều chống đối Đức Chúa Trời! Họ xen vào khiến mọi sự dưới cõi trời tối tăm hỗn loạn! Tự do tôn giáo? Quyền lợi và lợi ích hợp pháp của công dân? Hết thảy chúng đều là các thủ đoạn để che đậy tội lỗi!” (Công tác và sự bước vào (8), Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Qua những lời của Đức Chúa Trời, tôi đã thấy rõ thực chất của ĐCSTQ. Họ ngang ngược và chống đối Trời. Chính Đức Chúa Trời đã tạo dựng vạn vật, tạo dựng nhân loại này, và chính Đức Chúa Trời nuôi dưỡng, duy trì toàn thể nhân loại. Thờ phượng Đức Chúa Trời là do Trời định và đất công nhận, thế mà Đảng Cộng sản chẳng cho người ta tin và theo Đức Chúa Trời, họ cổ xúy chủ nghĩa vô thần và thuyết tiến hóa để khiến người ta lầm lạc. Họ còn vô liêm sỉ khẳng định rằng “trên đời này tuyệt đối không có Đức Chúa Trời”, rằng “hạnh phúc của nhân dân hoàn toàn đến từ Đảng”. Họ muốn mọi người vô cùng biết ơn, nghe theo và vâng phục họ. ĐCSTQ cực kỳ tà ác và đáng khinh! Trong thời kỳ sau rốt, Đức Chúa Trời đã đích thân giáng thế để cứu rỗi nhân loại, bày tỏ hàng triệu lời. Điều ĐCSTQ sợ nhất là mọi người sẽ đọc lời Đức Chúa Trời và hiểu lẽ thật, rồi họ sẽ hiểu rõ về Đảng và không còn chịu sự kiểm soát của Đảng nữa mà hướng về Đức Chúa Trời. Chính vì thế mà ĐCSTQ làm mọi cách để bắt giữ các Cơ Đốc nhân, hy vọng viển vông sẽ đàn áp được công tác của Đức Chúa Trời và đạt được mục đích kiểm soát nhân loại mãi mãi. Khi đã trực tiếp trải qua sự bức hại của họ, tôi thấy được thực chất ma quỷ của họ là căm ghét lẽ thật và là kẻ thù của Đức Chúa Trời, đồng thời khinh ghét từ tận đáy lòng bè lũ ma quỷ tà ác chống đối Đức Chúa Trời này. Tôi quyết tâm kiên vững đi theo Đức Chúa Trời và đứng ra làm chứng cho Đức Chúa Trời dù có phải chịu khổ thế nào đi nữa.
Sau đó, chồng tôi trả tiền cho ai đó để bảo lãnh cho tôi được tại ngoại. Ngày tôi được thả, một cảnh sát bảo tôi: “Với thái độ hiện thời, chắc chắn cô sẽ tiếp tục tin. Chúng tôi sẽ theo dõi cô và sẽ đưa cô trở lại đây ngay khi phát hiện cô hội họp hay chia sẻ Phúc Âm!”. Để tôi có thể tiếp tục tin và thực hiện bổn phận bình thường, tôi buộc phải di chuyển vài lần. Lúc đó, chồng tôi đang là phó thị trưởng của thị trấn, và anh bị vuột mất cơ hội thăng chức do tôi bị bắt giam vì đức tin. Rồi đến tháng 4 năm 2007, một tối nọ, anh về nhà và nói: “Vài cán bộ nòng cốt của thành phố sẽ sớm được thăng chức. Vì đức tin của em mà mấy lần trước có cơ hội, anh chẳng qua nổi vòng duyệt lý lịch chính trị. Anh đã bảo cấp trên là lần này anh muốn tham gia, và ông ấy bảo sẽ tiến cử anh miễn là em chịu bỏ đạo”. Chồng cũng bảo tôi: “Em cần ngừng tin để chúng ta có cuộc sống tốt đẹp, và chúng ta có thể cho các con mái ấm ổn định. Nếu em nhất quyết giữ đức tin, chúng ta sẽ phải ly dị. Anh không muốn bị lôi vào chuyện này nữa đâu. Em cứ suy nghĩ đi!”. Nghe tất cả những lời này của anh ấy khiến tôi vô cùng đau lòng. Nếu chúng tôi ly hôn, các con chúng tôi sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương! Lâu nay anh ấy luôn tốt với tôi và bọn trẻ rất ngoan ngoãn. Anh ấy có công việc, tôi làm kinh doanh, và chúng tôi thực sự có một cuộc sống hạnh phúc. Gia đình tuyệt vời của chúng tôi đang bị chia lìa bởi sự bức hại của chính quyền Trung Quốc. Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy buồn đau, như thể trái tim tôi đang bị xé thành từng mảnh. Tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con chẳng thể rời bỏ Ngài, nhưng con không thể bỏ chồng và các con. Con chẳng biết làm thế nào. Xin Ngài khai sáng cho con để con hiểu được ý muốn của Ngài”. Rồi tôi nghĩ đến lời Đức Chúa Trời: “Không có sự liên quan nào giữa một người chồng tin đạo và một người vợ ngoại đạo, và không có sự liên quan nào giữa con cái tin đạo và cha mẹ ngoại đạo; hai loại người này hoàn toàn không tương hợp. Trước khi bước vào sự nghỉ ngơi, con người có những thân bằng quyến thuộc, nhưng một khi một người đã bước vào sự nghỉ ngơi, thì họ sẽ không còn bất kỳ thân bằng quyến thuộc nào để nói đến” (Đức Chúa Trời và con người sẽ cùng bước vào sự nghỉ ngơi, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Tôi suy ngẫm những lời của Đức Chúa Trời và hiểu rằng người có đức tin và người không có đức tin là hai loại người có thực chất khác nhau. Nhân sinh quan và giá trị quan của họ khác nhau. Tôi theo con đường đức tin đúng đắn, mưu cầu lẽ thật. Chồng tôi theo con đường của một sự nghiệp chính thức, con đường hoạn lộ và tiền tài. Để phấn đấu thăng chức, anh ấy chẳng thèm đếm xỉa đến nhiều năm hôn nhân và cảm giác của các con, mà thay vào đó chọn cách ly dị. Đó là bởi vì trong lòng anh ấy, địa vị và tương lai đã trở nên quan trọng hơn tôi và các con. Dù anh ấy khẳng định muốn cho bọn trẻ mái ấm ổn định và cuộc sống hạnh phúc, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Trước đây anh ấy tốt với tôi, vì tôi không làm ảnh hưởng gì đến tư lợi của anh ấy. Giờ đây, đức tin của tôi và việc tôi bị bắt đang ảnh hưởng đến sự nghiệp chính thức của anh ấy và đã trở thành rào cản ngăn anh thăng chức và kiếm thêm tiền, nên anh muốn ly dị tôi. Nghĩ về điều đó, tôi dường như lạnh toát cả người. Tôi đã thấy giữa người với người chẳng có tình yêu thực sự, chỉ có sự lừa dối và lợi dụng. Chồng tôi biết rất rõ rằng Đảng Cộng sản là một đảng tà ác, nhưng anh ấy cứ đứng về phe họ, bảo tôi phải từ bỏ đức tin, thậm chí còn gây sức ép cho tôi bằng việc ly dị. Chúng tôi có quan điểm khác nhau, đi trên con đường khác nhau, dù có ở bên nhau cũng chẳng hạnh phúc nổi. Khi nhận ra điều này, tôi biết mình phải làm gì.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến Cục Dân chính để tiến hành thủ tục ly dị, trên đường đi, anh ấy bảo: “Em à, anh không muốn ly dị, nhưng chẳng còn cách nào khác. Em hãy bảo trọng nhé”. Nghe anh ấy nói thế, tôi bỗng bật khóc. Tôi nghĩ đến mọi khó khăn và chế giễu từ người khác mà tôi sẽ phải đối mặt sau khi ly dị, và lòng tôi quá đỗi đau đớn. Tôi liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài bảo vệ lòng tôi. Tôi nghĩ đến những lời của Đức Chúa Trời: “Các ngươi phải chịu đựng gian khổ vì lẽ thật, các ngươi phải dâng hiến bản thân cho lẽ thật, các ngươi phải nhịn nhục vì lẽ thật, và để có thêm càng nhiều lẽ thật, các ngươi càng phải chịu khổ nhiều hơn. Đây chính là những gì các ngươi nên làm. Các ngươi đừng vứt bỏ lẽ thật chỉ để có cuộc sống gia đình bình yên, và các ngươi không được mất đi tôn nghiêm và nhân cách đời này của mình vì sự hưởng thụ chốc lát. Các ngươi nên theo đuổi tất cả những gì đẹp đẽ và tốt lành, và nên theo đuổi con đường sống có ý nghĩa hơn. Nếu các ngươi sống một cuộc đời tầm thường như vậy và không theo đuổi bất cứ mục tiêu nào, chẳng phải các ngươi đang lãng phí cuộc đời mình sao? Các ngươi có được gì từ việc sống như vậy? Các ngươi nên từ bỏ tất cả những sự hưởng thụ xác thịt để có được một lẽ thật, và đừng nên vứt bỏ tất cả lẽ thật chỉ vì một chút hưởng thụ. Những người như vậy không có sự liêm chính hay nhân phẩm; chẳng có ý nghĩa gì cho sự tồn tại của họ!” (Các kinh nghiệm của Phi-e-rơ: Hiểu biết của ông về hình phạt và sự phán xét, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi thấy rằng dù ai đó có thể sống một cuộc sống trong xác thịt tốt đẹp thế nào đi nữa, dù có bao nhiêu người ghen tỵ và ngưỡng mộ họ đi nữa, cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ có mưu cầu lẽ thật và thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo mới có thể được Đức Chúa Trời tán thưởng. Chỉ như thế mới là cuộc sống có nhân cách và phẩm giá, chỉ như thế mới là cuộc sống có ý nghĩa và giá trị nhất. Nghĩ về điều này thật sự giải phóng tư tưởng cho tôi, và tôi đã tiến hành thủ tục ly hôn mà không vướng bận gì trong lòng.
Vào tháng 5 năm 2011, khi đang hội họp, tôi lại bị bắt lần nữa. Người bắt tôi cũng chính là những cảnh sát từ mười năm trước. Họ tìm thấy thẻ căn cước của tôi và gọi tôi ra, nói rằng: “Suốt mười năm nay, chúng tôi đã đến nhà cô nhiều lần mà chẳng tìm được cô, giờ thì chúng tôi trúng quả rồi. Lần này, chúng tôi không để cô thoát đâu!”. Họ vừa nói vừa còng tay tôi và đẩy lên xe cảnh sát. Trong xe, tôi nghĩ đến ba người chị em đã bị bắt trước đây và bị cảnh sát tra tấn tàn bạo suốt cả tháng trời. Một người đã bị thương tật vĩnh viễn ở cánh tay trái vì chị ấy bị treo lơ lửng bên trái quá lâu. Vừa nghĩ đến chuyện đó, tim tôi liền đập loạn cả lên. Tôi sợ mình sẽ bị đánh đập đến tàn phế hoặc tử vong. Tôi khẩn thiết thầm kêu cầu lên Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Xin Ngài bảo vệ và dẫn dắt con vượt qua môi trường này. Cho dù có bị đánh đập đến chết, con cũng sẽ không bao giờ là Giu-đa”. Cầu nguyện xong, tôi nghĩ đến lời Đức Chúa Trời: “Ngươi biết rằng muôn vật trong môi trường quanh ngươi được ở đó là bởi sự cho phép của Ta, tất cả đều được Ta lên kế hoạch. Hãy nhìn cho rõ và làm thỏa lòng Ta trong môi trường mà Ta đã ban cho ngươi. Đừng lo sợ, Đức Chúa Trời Toàn Năng vạn quân chắc chắn sẽ ở bên ngươi; Ngài đứng sau các ngươi và Ngài là cái khiên của các ngươi” (Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 26, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đúng vậy. Chuyện sống chết của tôi hoàn toàn nằm trong tay Đức Chúa Trời, và họ không thể tước đi sinh mạng tôi nếu Đức Chúa Trời không cho phép. Tôi nghĩ đến chuyện ông Gióp trải qua các thử luyện. Đức Chúa Trời đâu để Sa-tan hại đến tính mạng của ông và Sa-tan không thể làm ngược lại những gì Đức Chúa Trời đã phán. Nghĩ thế giúp tôi thấy chút bình an trong lòng và cho tôi niềm tin để đối diện với chuyện sắp đến.
Sau đó, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn An ninh Quốc gia thẩm vấn tôi. Anh ta nói: “Đây là một vụ lớn, trọng yếu của thành phố chúng ta lúc này. Cô từng bị bắt mười năm trước, và năm 2009, có người trình báo là cô đang loan truyền Phúc Âm. Nhiều lần chúng tôi cố bắt cô nhưng không thành. Lần này, chúng tôi bắt được cô ngay tại nơi hội họp, nên dù cô không khai gì, chúng tôi vẫn có thể khiến cô chịu bảy đến mười năm tù. Một khi cô bị tuyên án, hai đứa con cô sẽ không được nhận vào đại học và không bao giờ được làm công chức. Và chúng sẽ bị mọi người kỳ thị vì có một bà mẹ như cô. Chính cô hủy hoại tương lai của chúng. Chúng sẽ hận cô cả đời! Ngay cả khi cô không nghĩ cho mình thì cũng hãy nghĩ cho tương lai của các con cô chứ. Nếu cô hợp tác với chúng tôi, khai ra lãnh đạo cấp trên của cô và giao nộp tiền của hội thánh ra đây, chúng tôi sẽ thả cô ra”. Nghe những lời anh ta nói khiến tôi thấy kinh tởm vô cùng. Chính Đảng Cộng sản không từ bất kỳ việc gì để bức hại các Cơ Đốc nhân – họ thậm chí còn dùng tương lai của các con tôi để đe dọa tôi và ép tôi bán rẻ hội thánh, phản bội Đức Chúa Trời, rồi lại tuyên bố rằng chính đức tin của tôi hủy hoại tương lai của các con. Thật là bóp méo sự thật hoàn toàn!
Ngày hôm đó, họ thẩm vấn tôi liên tục đến tận 2 giờ sáng. Khi thấy tôi sẽ không khai, họ đưa tôi đến trại tạm giam. Một viên cảnh sát nói rằng: “Lần này, cô sẽ bị tuyên án và ngồi tù!”. Phòng giam tối tăm và ẩm thấp. Bệnh thấp khớp và thấp tim của tôi ngày càng trở nặng, mỗi khớp xương đều đau nhức. Tôi phải canh gác hai tiếng mỗi đêm, và sau khi đứng một lúc, tim tôi đập nhanh và ngực thắt lại. Thật kinh khủng. Tôi nghĩ về chuyện viên cảnh sát bảo tôi sẽ bị bảy đến mười năm tù, rồi tôi bắt đầu nhẩm tính bảy năm có bao nhiêu ngày, mười năm có bao nhiêu ngày. Đó sẽ là hàng ngàn ngày đêm. Làm sao tôi chịu nổi đây? Tôi còn sống ra khỏi đây không? Nghĩ như thế, tôi không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trên mặt và tôi cảm thấy bóng tối đang xâm chiếm lòng mình. Tôi nhận ra mình đang ở trong trạng thái không đúng, nên khẩn thiết cầu nguyện, xin Đức Chúa Trời bảo vệ lòng tôi và cho tôi niềm tin để chịu đựng những hoàn cảnh này. Tôi nhớ lại lời Đức Chúa Trời: “Trong thế giới mênh mông này, ai đã được Ta đích thân xem xét? Ai đã đích thân nghe lời Thần của Ta? Bao nhiêu là người dò dẫm tìm kiếm trong bóng tối, bao nhiêu là người cầu nguyện giữa nghịch cảnh, bao nhiêu là người trông chờ trong hi vọng giữa cái đói và cái lạnh, và bao nhiêu là người bị Sa-tan trói buộc; thế nhưng biết bao nhiêu người chẳng biết đi về đâu, bao nhiêu người đương khi hạnh phúc đã phản bội Ta, bao nhiêu người vong ân phụ nghĩa, bao nhiêu người trung thành với quỷ kế của Sa-tan. Trong các ngươi, ai là Gióp, ai là Phi-e-rơ? Vì sao Ta liên tục đề cập đến Gióp? Vì sao Ta rất nhiều lần nói về Phi-e-rơ? Các ngươi liệu có từng tìm hiểu những niềm hi vọng Ta đặt trên các ngươi là gì không? Các ngươi nên dành nhiều thời gian hơn để suy ngẫm về những điều như thế” (Những lời của Đức Chúa Trời với toàn vũ trụ – Chương 8, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Sau khi suy ngẫm lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu ra rằng Đức Chúa Trời tán thưởng ông Gióp và ông Phi-e-rơ bởi vì họ thực sự tin và quy phục. Ông Gióp đã trải qua những thử luyện, mất của cải và con cái, mụn nhọt nổi khắp thân thể, thế mà ông vẫn có thể chúc tụng danh Đức Chúa Trời và nói rằng: “Ðức Giê-hô-va đã ban cho, Ðức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Ðức Giê-hô-va” (Gióp 1:21), khiến Sa-tan phải hổ thẹn. Ông Phi-e-rơ thì chịu đóng đinh ngược trên thập giá vì Đức Chúa Trời, vâng phục cho đến chết, làm chứng vang dội. Còn tôi, tôi đã hưởng quá nhiều sự chăm tưới và bồi dưỡng từ lời Đức Chúa Trời, thế mà tôi lại muốn bỏ chạy ngay khi đối mặt với chút xíu đau khổ. Đức tin của tôi ở đâu? Sự vâng phục của tôi ở đâu? Tôi còn thua xa những gì Đức Chúa Trời yêu cầu. Tôi quá tham sống, làm sao tôi có thể làm chứng cho Đức Chúa Trời được? Đến đây, tôi cảm thấy thật sự hối hận và tội lỗi, liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Con sẵn sàng đặt mình vào tay Ngài. Dù con phải ở tù bao nhiêu năm hay phải chịu khổ sở thế nào, con cũng nguyện đứng ra làm chứng cho Ngài và khiến Sa-tan phải hổ thẹn”. Ngạc nhiên thay, sau khi tôi dâng hiến tất cả và sẵn sàng đứng ra làm chứng, tôi đã được thả ra. Về sau, tôi biết được rằng chồng cũ của tôi, sợ chuyện tôi ở tù sẽ ảnh hưởng đến việc con tôi được nhận vào đại học, nên đã hối lộ người ta để tôi được thả.
Vào ngày tôi được thả, chồng cũ lái xe đến trại tạm giam gặp tôi. Anh ấy thấy tôi trông khác hẳn sau khi bị sụt cân quá nhiều, bèn hỏi tôi: “Mới chỉ một tháng mà em đã gầy đi như vậy, nếu vài năm làm sao em sống nổi. Lần này em sẽ ngừng tin, phải không?”. Khi tôi không trả lời, anh ấy cứ ép mãi: “Thôi nào, em sẽ ngừng tin chứ?”. Tôi rất bình thản bảo anh: “Em sẽ tiếp tục tin! Có đức tin là do Trời định và đất công nhận, hễ còn sống em vẫn sẽ tin”. Nghe tôi nói thế, anh ấy giận dữ đập tay lên vô-lăng, thở dài và lắc đầu, rồi đùng đùng nói: “Anh cũng chịu Đức Chúa Trời của em thôi! Đảng dùng mọi cách để thu phục nhân tâm, nhưng chẳng hề làm được, vì các tín hữu bọn em cứ nhất quyết tin mà chẳng cần lợi lộc vật chất gì, kể cả sau khi bị bắt nhiều lần. Đức Chúa Trời của em đúng là ghê gớm thật!”. Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời đã dẫn dắt cho tôi đứng ra làm chứng.
Vài ngày sau khi tôi được về nhà, con trai tôi đi học về và nghiêm mặt nói với tôi: “Mẹ à, hôm nay mẹ phải lựa chọn đi. Nếu mẹ muốn con tiếp tục là con trai mẹ, thì mẹ phải từ bỏ đức tin. Nếu mẹ cứ giữ đạo của mẹ, con sẽ đi khỏi nhà và mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa”. Tôi quá choáng váng. Bao lâu nay con trai tôi luôn rất thân thiết với tôi và trước đây chưa hề phản đối đức tin của tôi. Tại sao hôm nay nó lại nói thế? Lòng tôi quá đỗi đau đớn và tôi cảm thấy con đường đức tin này thật sự đầy nghịch cảnh, đầy thăng trầm. Mỗi bước đi đều phải đưa ra lựa chọn. Tôi cảm thấy đây là một quyết định quá khó khăn, nên đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời và cầu xin Ngài dẫn dắt cho tôi hiểu được ý muốn của Ngài. Cầu nguyện xong, tôi nghĩ đến đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Trong mỗi bước công tác mà Đức Chúa Trời thực hiện bên trong con người, bên ngoài dường như là những tương tác giữa con người với nhau, như thể được sinh ra từ sự sắp đặt của con người hoặc từ sự quấy nhiễu của con người. Nhưng ẩn ở phía sau, mỗi bước công tác và mọi thứ xảy ra, là một cuộc đánh cược do Sa-tan đặt ra trước Đức Chúa Trời đòi hỏi mọi người kiên vững làm chứng cho Đức Chúa Trời. Lấy ví dụ khi Gióp bị thử luyện: Ở phía sau, Sa-tan đang đặt cược với Đức Chúa Trời, và điều đã xảy ra với Gióp là những việc làm của con người và sự quấy rầy của con người. Đằng sau mỗi bước công tác mà Đức Chúa Trời thực hiện trong các ngươi là cuộc đánh cược của Sa-tan với Đức Chúa Trời – đằng sau tất cả chính là một trận chiến” (Chỉ yêu kính Đức Chúa Trời mới thực sự là tin vào Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Lời Đức Chúa Trời đã giúp tôi hiểu rằng mặc dù có vẻ như con trai tôi đang bắt tôi phải lựa chọn, nhưng thực tế chính là Sa-tan đang cám dỗ và tấn công tôi để xem tôi sẽ chọn mối quan hệ quyến thuộc với con trai tôi hay là tôi chọn Đức Chúa Trời. Tôi phải đứng ra làm chứng để khiến Sa-tan phải hổ thẹn. Nghĩ về điều này, tôi bảo con trai: “Mẹ không thể rời xa Đức Chúa Trời. Với mẹ, chọn rời bỏ Đức Chúa Trời cũng như con quyết định rời bỏ mẹ hôm nay vậy. Làm thế là táng tận lương tâm và phụ lòng Đức Chúa Trời. Mẹ sẽ luôn theo Đức Chúa Trời. Đấy là lựa chọn của mẹ!”. Nghe tôi nói thế, nó bỏ đi trong nước mắt. Lúc ấy, tôi cũng cảm thấy buồn, nhưng tôi biết mình đã lựa chọn đúng.
Khoảng nửa tiếng sau, nó quay lại nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, con sai rồi. Con không nên ép mẹ lựa chọn chuyện đó. Bố bảo là nếu mẹ bị bắt lần nữa, mẹ sẽ không bao giờ được thả. Con sợ mẹ sẽ bị bắt, nên muốn dùng cách đó để khiến mẹ từ bỏ đức tin”. Nghe con trai tôi giải thích thế, lòng tôi đầy ghê tởm con quỷ Đảng Cộng sản chống Đức Chúa Trời này. Chỉ vì tôi tin Đức Chúa Trời, Đảng Cộng Sản đã bắt bớ và bức hại tôi, làm gia đình tôi ly tán và lôi chồng con tôi vào. Nó càng bức hại tôi, tôi sẽ càng từ bỏ nó và đi theo Đức Chúa Trời với ý chí sắt đá!