23. Tôi đã học cách để chứng thực cho Đức Chúa Trời như thế nào

Bởi Mặc Nhiên, Trung Quốc

Tháng 6 năm 2020, tôi được chọn làm chấp sự chăm tưới, phụ trách chăm tưới những người mới tin nhận công tác thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời. Tôi thầm nghĩ: “Mình phải làm tròn bổn phận và đền đáp tình yêu của Đức Chúa Trời”. Lúc đầu, tôi gặp nhiều khó khăn với công việc: một số anh chị em bận việc và không tham gia họp thường xuyên; một số thì bị những lời vu khống của giới tôn giáo và ĐCSTQ lừa dối, ngại không muốn dự họp; một số khác thì tiêu cực, yếu đuối do bị gia đình cản trở và không thể thực hiện bổn phận. Nghĩ về những chuyện đó, tôi thấy rất áp lực. Để chăm tưới tốt cho các anh chị em này, để họ có thể hiểu lẽ thật và bén rễ trên con đường thật, cần phải làm nhiều việc! Trong thời gian đó, tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, cậy dựa vào Đức Chúa Trời, tìm kiếm lẽ thật để giải quyết các vấn đề và khó khăn của họ. Sau một thời gian, đa số họ đều dự họp bình thường, và một số hiểu được ý nghĩa của việc thực hiện bổn phận nên đã dốc sức làm tròn bổn phận. Nhìn thấy những kết quả này, tôi rất mừng, tôi không thể không đánh giá cao bản thân, nghĩ rằng: “Hẳn là mình giỏi việc này. Nếu không thì sao có thể đạt kết quả tốt như thế chứ?”. Sau đó, khi nghe các anh chị em nói về những vấn đề và khó khăn mà họ gặp phải trong bổn phận, tôi vô tình bắt đầu thể hiện mình giỏi hơn và nhiều kinh nghiệm hơn họ.

Có lần, trong buổi nhóm họp với một số chị mới bắt đầu chăm tưới người mới, họ đề cập rằng một số người mới đã gặp phải sự đàn áp và bắt bớ điên cuồng từ ĐCSTQ, cảm thấy tiêu cực, yếu đuối, rụt rè và sợ hãi. Các chị này không biết thông công thế nào để giải quyết việc này. Tôi thầm nghĩ vì gần đây tôi đã giải quyết những vấn đề này và đạt một số kết quả, đây là cơ hội tốt để cho họ biết tôi đã thông công lẽ thật thế nào để giải quyết những điều này, cho họ thấy chính tôi là người hiểu lẽ thật và là người làm việc có năng lực. Vậy nên, tôi tự tin nói: “Mới đây tôi có chăm tưới cho vài anh chị cũng trong tình trạng như vậy. Lúc đó tôi rất lo lắng, nên để chăm tưới tốt, tôi tổ chức nhiều buổi nhóm họp với họ, đọc lời Đức Chúa Trời và thông công lẽ thật về tình trạng của họ. Tôi đã phải đạp xe hơn 50 km tới đó và đạp xe về. Sau khi được chăm tưới một thời gian, họ đã có một số kiến thức về công tác, sự toàn năng và khôn ngoan của Đức Chúa Trời, họ hiểu ý nghĩa của việc Đức Chúa Trời dùng con rồng lớn sắc đỏ làm vật làm nền trong công tác của Ngài, và họ có được lòng tin nơi Đức Chúa Trời. Họ không còn cảm thấy bị kìm hãm bởi sự bức hại của ĐCSTQ, thậm chí muốn truyền bá Phúc Âm để chứng thực cho công tác của Đức Chúa Trời…” Khi tôi thông công, các chị ấy nhìn tôi như thể bị mê hoặc. Tôi cảm thấy thỏa mãn và càng nói càng thêm hăng. Khi tôi thông công xong, một chị hào hứng nói: “Với mọi kinh nghiệm của chị, chị có thể nhìn rõ vấn đề. Tôi thì sẽ rất bối rối”. Một chị khác ghen tị nói: “Chị giải quyết những vấn đề này dễ dàng quá. Nếu còn kinh nghiệm hay nào nữa, nhờ chị thông công để chúng tôi học hỏi”. Tôi rất sung sướng khi nghe họ khen. Mặc dù tôi nói kết quả công việc hoàn toàn do Đức Chúa Trời soi dẫn, không phải nỗ lực của riêng tôi, nhưng lòng tôi thì cảm thấy mình là người đã chịu đựng và trả giá cho những kết quả này. Ở buổi nhóm họp nọ, một chị cảm thấy tiêu cực vì không đạt được kết quả tốt trong việc chăm tưới người mới, và chị kể về nhiều khó khăn. Tôi đã nghĩ: “Nếu mình nói cũng gặp những khó khăn và thiếu sót ấy, không phải người khác sẽ coi thường mình sao? Mình phụ trách công việc của chị ấy, nên sẽ kể chị ấy nghe về những kinh nghiệm thành công của mình, và cho chị ấy thấy cách mình đã thông công lẽ thật để giải quyết vấn đề khi đối mặt với những khó khăn khác nhau này. Bằng cách đó, mình vừa có thể giải quyết vấn đề của chị ấy vừa khiến những người khác đánh giá mình cao hơn”. Nghĩ vậy, tôi tránh nói về những điểm yếu và thiếu sót của mình, thay vào đó lại khoe mình làm bổn phận hiệu quả thế nào. Tôi nói: “Trong thời gian này, tôi chăm tưới và hỗ trợ năm anh chị em. Họ đã không dự nhóm họp đều đặn – một số thì vì có nhiều quan niệm tôn giáo, một số thì vì ham tiền, và một số thì vì yếu đuối và tiêu cực do các vấn đề gia đình. Tôi đã đến gặp từng người một, vượt qua một số khó khăn, tìm kiếm nhiều lời Đức Chúa Trời, và thông công với từng người để giải quyết những vấn đề này, cho đến khi họ hiểu lẽ thật, bỏ đi quan niệm, thường xuyên dự nhóm họp và sẵn sàng nhận bổn phận. Có anh kia là một chuyên gia rất có tài năng nhưng hiếm khi đi nhóm họp vì bận theo đuổi địa vị và danh vọng phàm tục. Tôi đã rất khó khăn trong quá trình hỗ trợ anh, nhưng tôi trông cậy Đức Chúa Trời, đọc lời Ngài cho anh nghe, và thông công ý muốn của Đức Chúa Trời. Sau khi nghe tôi, người anh này đã hiểu giá trị của việc theo đuổi lẽ thật đối với tín hữu của Đức Chúa Trời, có thể thấy rằng theo đuổi danh tiếng và địa vị là rỗng tuếch, và anh sẵn lòng theo đuổi lẽ thật và thực hiện bổn phận”. Sau khi thông công, tôi thấy các chị ấy tỏ vẻ ngưỡng mộ và yêu mến, họ vội viết lại những đoạn lời Đức Chúa Trời mà tôi thông công. Một chị còn xúc động nói: “Chị đã dùng lẽ thật để giải quyết vấn đề của họ, để họ có thể hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời, sẵn lòng theo Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận. Nếu không có thực tế lẽ thật thì chị sẽ không thể làm được”. Một chị khác nói với vẻ thán phục: “Tôi mà đối mặt với những vấn đề này thì sẽ không giải quyết được. Chị nhiều kinh nghiệm hơn nên giải quyết những vấn đề này hay hơn chúng tôi”. Đó là lúc tôi cảm thấy có điều gì không ổn. Chẳng phải họ đang tôn sùng tôi sao? Sau khi tôi thông công, một trong các chị đó cảm thấy hơi tiêu cực, vì thấy mình có tố chất kém, không thể dùng lẽ thật để giải quyết vấn đề của những người mới. Tôi nghĩ: “Mình có nói quá nhiều về trải nghiệm thành công không? Mình có khiến họ nghĩ rằng những vấn đề mình gặp phải thì đơn giản và dễ giải quyết đối với mình, và khiến họ đánh giá cao về mình không? Những người ngưỡng mộ và những người được ngưỡng mộ sẽ nhận lấy bất hạnh – dạng thông công này có thật sự thích hợp không?”. Nhưng rồi tôi nghĩ: “Mình kể với họ về kinh nghiệm thực tế của bản thân, ổn thôi mà”. Lúc đó, tôi chẳng tiếp tục phản tỉnh bản thân, và rồi sự việc trôi qua. Sau đó, tôi gặp hai chị chăm tưới để hỏi thăm công việc của họ. Ngay khi tôi đến, một chị hào hứng nói: “Mừng quá chị đây rồi. Ở đây có một số anh chị em gặp vấn đề mà chúng tôi không biết giải quyết thế nào. Chị nói về những chuyện này cho chúng tôi nghe nhé”. Ánh mắt kỳ vọng của chị ấy khiến tôi vừa phấn khởi vừa lo. Phấn khởi là vì chị ấy nể phục tôi, còn lo là vì tôi tự hỏi có phải do luôn nói mình đạt kết quả trong công việc mà đã khiến chị ấy tôn sùng tôi không. Tiếp đến, tôi nghĩ: “Mình luôn nói về thành công của mình để cho họ con đường thực hành trong việc thực hiện bổn phận, đó là thông công về lẽ thật để giải quyết vấn đề. Với lại, mình chỉ nói về trải nghiệm thực tế chứ có phóng đại đâu”. Thế là tôi lại tiếp tục như trước, thông công về kinh nghiệm thành công của mình. Họ đáp lại bằng vẻ ngưỡng mộ và ghen tị, và tôi rất vui.

Sau đó, tại mỗi buổi nhóm họp, tôi nói về việc mình đã phải chịu đựng và trả giá thế nào khi thực hiện bổn phận, đã thông công lẽ thật thế nào để giải quyết các vấn đề, kể ra hết mọi ví dụ về thành công của tôi. Dần dần, tất cả các anh chị em bắt đầu tôn sùng tôi, họ đợi tôi giải quyết mọi vấn đề của họ, và tôi thì rất thích cảm giác được nể phục và tôn sùng. Trên đường về sau các buổi nhóm họp, tôi nhớ lại biểu cảm ngưỡng mộ, tôn sùng của các anh chị em, và không khỏi thấy phấn chấn trong lòng. Việc được rất nhiều người ngưỡng mộ và nể phục đã cho tôi động lực thực hiện bổn phận. Nhưng khi đang đắm chìm trong niềm vui được tôn sùng, tôi bất ngờ gặp phải sự tỉa sửa.

Một ngày nọ, lãnh đạo hội thánh đến gặp tôi và nói: “Tôi đã yêu cầu các anh chị em đánh giá chị trong cuộc bầu cử lần này, và mọi người nói chị thích thể hiện”. Khi nghe vậy, mặt tôi lập tức đỏ lên vì xấu hổ. Tôi nghĩ: “Sao họ có thể nói mình thích thể hiện chứ? Lãnh đạo sẽ nghĩ gì về mình? Mình còn mặt mũi nào gặp ai nữa?”. Tôi cố gắng giải thích rằng: “Tôi thừa nhận mình khá kiêu ngạo, và đôi khi vô tình thể hiện, nhưng tôi không cố ý khoe khoang. Trong các buổi nhóm họp, tôi chỉ nói về kinh nghiệm của mình thôi”. Lãnh đạo thấy tôi không hiểu bản thân và nói: “Chị nói về trải nghiệm của mình, nhưng tại sao các anh chị em lại nể phục và trông cậy chị thay vì trông cậy Đức Chúa Trời và tìm kiếm lẽ thật? Chị nói rằng không cố tình thể hiện, nhưng sao chị không nói về sự bại hoại, thiếu sót, tiêu cực, yếu đuối, hay suy nghĩ thật bên trong mình? Chị chỉ nói về điều tốt chứ không nói về sự bại hoại hay yếu kém của mình. Điều này tạo ấn tượng rằng chị theo đuổi lẽ thật và biết cách trải nghiệm. Không phải đó là tôn cao bản thân và thể hiện sao?”. Tôi không trả lời được sau những gì lãnh đạo đã vạch trần. Trong các buổi nhóm họp, tôi chỉ nói về kinh nghiệm thành công của mình, và chưa bao giờ mở lòng về những sai lệch và thất bại trong bổn phận. Tôi thực sự đã thể hiện. Nghĩ về cách mình đã thể hiện trước rất nhiều anh chị em, mà giờ họ đều đã nhận định rõ về tôi, tôi cảm thấy xấu hổ và ngượng đến mức muốn chui xuống đất. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy đau khổ, và tôi không kìm được nước mắt. Tôi quỳ trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện, “Lạy Đức Chúa Trời, con không muốn thể hiện nữa. Xin hướng dẫn con, để con có thể tự phản tỉnh và biết mình”.

Sau đó, tôi đọc một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Tâng bốc và làm chứng cho chính mình, khoe khoang bản thân, cố khiến người khác đề cao và sùng bái mình – loài người bại hoại hoàn toàn có thể làm những việc đó. Đây là cách con người phản ứng theo bản năng khi họ bị thao túng bởi bản tính Sa-tan của mình, và điều này rất phổ biến trong toàn nhân loại bại hoại. Bình thường, người ta đề cao và làm chứng cho mình như thế nào? Người ta đạt đến mục đích khiến mọi người xem trọng và sùng bái mình như thế nào? Họ làm chứng về việc mình đã có bao nhiêu công, chịu bao nhiêu khổ, dành trọn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Họ dùng cách nói về vốn liếng để đề cao bản thân, khiến địa vị của bản thân trong lòng người khác ngày một cao hơn, vững hơn, ổn định hơn, từ đó khiến càng nhiều người tán thưởng, xem trọng, ngưỡng mộ họ, thậm chí là sùng bái, ngưỡng vọng và đi theo họ. Vì mục đích này mà bề ngoài người ta làm nhiều việc làm chứng cho Đức Chúa Trời, nhưng về thực chất, đó là đề cao và làm chứng cho mình. Làm như thế thì có lý trí không? Làm như thế là ra khỏi phạm vi của lý trí rồi, không còn liêm sỉ nữa. Cụ thể là không biết xấu hổ mà làm chứng rằng bản thân mình đã vì Đức Chúa Trời mà làm bao nhiêu việc, chịu bao nhiêu khổ, thậm chí khoe khoang mình có ân tứ gì, tài cán gì, kỹ năng đặc biệt gì, có kinh nghiệm gì, cao chiêu xử thế và thủ đoạn lừa người gì, v.v.. Thủ đoạn để đề cao và làm chứng cho mình là khoe khoang bản thân, hạ thấp người khác, còn có ngụy trang và che đậy bản thân, không để người khác thấy ra được nhược điểm, khuyết điểm và thiếu sót của mình, mà thay vào đó khiến người khác thấy mặt mãi mãi đẹp đẽ sáng ngời của mình. Thậm chí khi tiêu cực, họ cũng không dám nói cho người khác biết hay mở lòng thông công, khi làm sai thì cố hết sức mà lấp liếm, che đậy. Khi gây tổn hại cho công tác của hội thánh trong quá trình làm bổn phận thì họ không hề nhắc tới, còn khi có được chút cống hiến, có được chút thành tích thì liền đi khoe khoang, chỉ hận là không thể khiến hết thảy mọi người trên đời biết mình nhiều tài cán thế nào, tố chất cao làm sao, khác với người thường thế nào, cao hơn người thường thế nào. Đây không phải là một cách đề cao và làm chứng cho mình sao? Dạng hành vi đề cao và làm chứng cho mình như thế có phải là việc làm của người có lương tâm và lý trí không? Không phải. Vậy người làm những việc này thì thường bộc lộ tâm tính gì. Kiêu ngạo, đây là tâm tính chủ yếu nhất, tiếp theo là giả dối, nghĩa là nghĩ đủ mọi cách để khiến người khác xem trọng mình, nói năng không chút kẽ hở, nói năng hoàn toàn có ý định và quỷ kế, khoe khoang bản thân, còn muốn người ta nhìn không ra họ đang làm vậy. Hậu quả của cách nói chuyện này là khiến người ta cảm thấy họ cao hơn người khác, chẳng có ai được như họ, ai mà đứng trước mặt họ thì phải kém họ ba phần. Hậu quả này có phải là do dùng thủ đoạn mà đạt được không? Đằng sau dạng thủ đoạn này là tâm tính gì? Trong đó có yếu tố tà ác không? (Thưa, có.) Đây là một dạng tâm tính tà ác(Mục 4. Họ đề cao và làm chứng cho bản thân, Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ). Những gì lời Đức Chúa Trời phơi bày đâm thấu lòng tôi. Không phải hành vi của tôi chính là khoe khoang như thế này sao? Trong các buổi nhóm họp, tôi chỉ nói về nỗi khổ của riêng mình và những kết quả thành công trong bổn phận. Khi các anh chị em gặp những vấn đề mà họ không biết cách giải quyết, tôi đã không thông công lẽ thật, giúp họ hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời và biết cách trông cậy Đức Chúa Trời trong bổn phận. Thay vào đó, tôi chứng thực cho khả năng chịu đựng và giải quyết vấn đề của mình. Tôi luôn kể mình đã rong ruổi bao nhiêu nẻo đường, phải trả cái giá nào để chăm tưới người khác. Tôi không bao giờ nói về điểm yếu hoặc thiếu sót mà mình đã tỏ lộ khi gặp khó khăn. Tôi luôn nói về cách tôi gánh vác trọng trách, cách tôi quan tâm đến ý muốn của Đức Chúa Trời, cách tôi tìm kiếm lẽ thật để giải quyết mọi việc khi các anh chị em gặp vấn đề, hoặc có bao nhiêu người đã dự nhóm họp và thực hiện bổn phận nhờ sự hỗ trợ và chăm tưới của tôi, để khiến người khác nghĩ tôi hiểu lẽ thật và giỏi giải quyết vấn đề. Rõ ràng chính lời Đức Chúa Trời đã cho phép các anh chị em đó hiểu lẽ thật, có đức tin, và muốn thực hiện bổn phận. Đây là những kết quả đạt được bởi lời Đức Chúa Trời. Nhưng tôi đã không tôn cao Đức Chúa Trời hay chứng thực cho lời và công tác của Ngài. Tôi để những người khác nghĩ rằng tôi là người giải quyết vấn đề của các anh chị em. Những người khác không có được kiến thức về Đức Chúa Trời nhờ nghe kinh nghiệm của tôi; thay vào đó, họ chỉ tôn sùng tôi. Họ không trông cậy Đức Chúa Trời hay tìm kiếm lẽ thật khi gặp vấn đề. Thay vào đó, họ tìm kiếm mối thông công của tôi để giải quyết mọi việc. Họ xem tôi như một người thậm chí có thể cứu mạng họ. Nếu cứ như thế này, chẳng phải tôi đã đưa họ đến trước chính mình sao? Thậm chí lúc đó tôi cũng không cảm thấy mình đang tự tôn cao hay thể hiện. Tôi vẫn nghĩ tôi chỉ bàn về kinh nghiệm thực tế của mình. Tôi thấy mình đã có ý định đáng khinh khi thảo luận về kinh nghiệm của bản thân. Tôi đã cố giành được vị trí cao trong lòng mọi người. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đáng khinh và vô liêm sỉ. Chính nhờ ân điển của Đức Chúa Trời tôi mới có thể phụ trách công việc chăm tưới, và ý muốn của Ngài là để tôi thông công lời Ngài để giải quyết vấn đề, dẫn dắt mọi người trước mặt Đức Chúa Trời, giúp họ hiểu lẽ thật và nhận biết Đức Chúa Trời. Nhưng khi thực hiện bổn phận, tôi liên tục thể hiện để mọi người tôn sùng mình. Tôi xem hiệu quả của công tác của Đức Thánh Linh là hiệu quả từ nỗ lực của mình và dùng chúng làm vốn liếng để khoe khoang bản thân. Tôi đánh cắp sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, tận hưởng sự ngưỡng mộ, tôn sùng của anh chị em mà không hề thấy xấu hổ. Tôi đã không hề có lương tâm và lý trí! Lãnh đạo đã tỉa sửa tôi để tôi có thể phản tỉnh về con đường sai trái mình đã đi và quay đầu đúng lúc, đó là tình yêu và sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời dành cho tôi! Tôi biết mình không thể bất chấp và chống đối Đức Chúa Trời nữa. Tôi phải nhanh chóng ăn năn. Tôi nhớ lại một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Chia sẻ và thông công trải nghiệm là thông công sự trải nghiệm và nhận biết của ngươi đối với lời Đức Chúa Trời, đem những suy nghĩ, tình trạng, và những sự bộc lộ tâm tính bại hoại của ngươi nói ra để cho mọi người phân biệt, tiếp đó thông công lẽ thật để giải quyết vấn đề, thông công trải nghiệm như vậy mọi người mới có được lợi ích và sự thu hoạch lớn. Đây mới là đời sống hội thánh thực sự(Sự thực hành cơ bản nhất của việc được nên một người trung thực, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Khi ngẫm nghĩ lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu là việc thông công về kinh nghiệm không nên mang ý định, tham vọng và mong muốn cá nhân. Tôi nên mở lòng và nói thật lòng với các anh chị em. Dù là chuyện tích cực hay tiêu cực, tôi nên luôn cởi mở về trạng thái thật của tôi, để họ có thể tiếp thu điều tích cực và học cách phân định điều tiêu cực từ kinh nghiệm của tôi, họ có thể thấy tôi cũng phản nghịch và bại hoại, có thể tiêu cực và yếu đuối, và họ sẽ không nể phục hay ngưỡng mộ tôi. Như thế, kinh nghiệm của tôi có thể dạy họ bài học và giúp họ tránh những con đường sai trái. Tại buổi nhóm họp ngày hôm sau, tôi lấy can đảm thảo luận về tình trạng của mình. Tôi mổ xẻ và chỉ ra cách mình đã thể hiện để khiến người khác nể phục trong khoảng thời gian này, cách tôi phản tỉnh và nhận biết mình. Tôi cảm thấy rất yên ổn và vui sướng trong buổi nhóm họp đó.

Sau đó, tôi nghe nói có một chị đã rất chán nản. Khi trò chuyện, chị ấy nói: “Ở các buổi nhóm họp, tôi luôn nghe về kinh nghiệm của chị và cách chị giúp người khác thật hiệu quả, còn tôi lại thiếu thực tế lẽ thật, tố chất quá thấp kém. Khi vấn đề nảy sinh, tôi không thể giải quyết. Quá căng thẳng. Tôi không thể đảm đương bổn phận này”. Nghe chị ấy nói vậy, tôi thấy rất xấu hổ. Tôi nghĩ: “Chị ấy tiêu cực chính là do lỗi của mình. Mình không tôn cao Đức Chúa Trời khi làm bổn phận, không giải quyết được khó khăn thực tế của các anh chị em trong lối vào sự sống của họ, và mình luôn khoe khoang, thể hiện, khiến chị ấy lầm tưởng mình hiểu lẽ thật và có vóc giạc. Mình không thể lặp lại sai lầm này. Mình phải cởi mở và phơi bày bản thân với chị ấy”. Thế là tôi kể chị ấy nghe về trạng thái của tôi và cách tôi thể hiện trong thời gian này. Tôi cho chị ấy biết tôi cũng có những thiếu sót, đã yếu đuối khi gặp khó hăn, và tôi cũng không thật sự sở hữu thực tế lẽ thật, rằng kết quả của các bổn phận đến từ công tác và sự soi dẫn của Đức Thánh Linh, và rằng tôi không thể tự mình đạt được bất cứ điều gì. Chị ấy cảm động và nói: “Thông công của chị khiến tôi nhận ra rằng tôi không theo đuổi lẽ thật, không có chỗ cho Đức Chúa Trời trong lòng, tôi coi trọng những ân tứ bề ngoài, tôn sùng người khác, và đã không hiểu rằng tất cả những thành tựu đều đến từ công tác và sự soi dẫn của Đức Thánh Linh. Tôi không muốn tiêu cực và yếu đuối khi đối mặt với rắc rối nữa. Tôi muốn trông cậy Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận”. Nghe người chị em mình nói như vậy, tôi rất mừng.

Sau đó, tôi bắt đầu phản tỉnh về bản thân. Tại sao, ngay cả khi biết khoe khoang là chống đối Đức Chúa Trời, tôi vẫn cứ vô tình đi con đường này? Điều gì đã xảy ra ở đây? Sau đó, tôi đọc một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Một số người đặc biệt tôn sùng Phao-lô. Họ thích ra ngoài, diễn thuyết và làm việc, họ thích tham dự các buổi tụ họp và rao giảng, và họ thích được mọi người lắng nghe họ, tôn thờ họ, và xoay quanh họ. Họ thích có một vị trí trong lòng người khác, và họ đánh giá cao việc người khác coi trọng hình ảnh mà họ thể hiện. Hãy cùng phân tích bản tính của họ từ những hành vi này. Bản tính của họ là gì? Nếu họ thực sự cư xử như vậy, thì cũng đủ cho thấy họ kiêu ngạo và tự phụ. Họ không thờ phụng Đức Chúa Trời chút nào; họ mưu cầu địa vị cao hơn và mong muốn có quyền lực trên người khác, chiếm hữu họ, và có một vị trí trong lòng họ. Đây là hình ảnh điển hình của Sa-tan. Các khía cạnh nổi bật trong bản tính của họ là sự kiêu ngạo và tự phụ, không sẵn lòng thờ phụng Đức Chúa Trời, và tham muốn được người khác tôn thờ. Những hành vi như vậy có thể cho ngươi một cái nhìn rất rõ ràng về bản tính của họ(Làm thế nào để biết bản tính con người, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ những gì lời Đức Chúa Trời tỏ lộ, tôi hiểu là tôi thích thể hiện với anh chị em, khiến họ phải nể phục và tôn sùng tôi bởi vì tôi bị bản tính kiêu ngạo kiểm soát. Bởi vì bản tính của tôi quá kiêu ngạo, khi bổn phận có được một số kết quả thì tôi bắt đầu ngưỡng mộ mình. Để thể hiện rằng mình xuất sắc và vượt trội, tôi đã huênh hoang tại các buổi nhóm họp và khoe khoang các thành tích công việc của mình. Còn về những khó khăn, những điểm yếu, sự phản nghịch và bại hoại thì tôi chẳng nói đến. Khi được các anh chị em khen ngợi, tôi đã không cảm thấy sợ. Đúng hơn, tôi thấy rất vui, và trơ trẽn hưởng hết sự ngưỡng mộ, tôn sùng của họ. Phao-lô đã rất thích các buổi nhóm họp và rao giảng, xem hiệu quả công tác của Đức Thánh Linh là vốn liếng của mình, thể hiện và phô trương bản thân ở mọi nơi để lừa dối mọi người. Ông đã đưa tất cả các tín hữu đến trước ông, để đến tận bây giờ, 2.000 năm sau, cả giới tôn giáo vẫn tôn sùng và đề cao ông, coi những lời của ông như lời của Đức Chúa Trời, và không hiểu biết gì về Đức Chúa Jêsus. Phao-lô có bản tính kiêu ngạo và tự nên công chính, không tôn trọng Đức Chúa Trời; ông đã đi con đường của kẻ địch lại Đấng Christ chống đối Đức Chúa Trời. Ông đã chiếm vị trí của Đức Chúa Trời trong lòng người, xúc phạm nghiêm trọng tâm tính công chính của Ngài, bị Đức Chúa Trời trừng phạt và rủa sả. Không phải tâm tính của tôi đã y như Phao-lô sao? Tôi cũng kiêu ngạo, tự nên công chính, thích đề cao bản thân và thể hiện, thích mọi người vây quanh. Kết quả là, sau nhiều tháng tôi “trình diễn”, mọi người nể phục, tôn thờ tôi, không có chỗ cho Đức Chúa Trời trong lòng họ. Khi vấn đề xảy ra, thay vì tìm Đức Chúa Trời, thì tôi là người họ tìm. Không phải tôi chống đối Đức Chúa Trời và làm hại các anh chị em sao? Chẳng phải tôi đang bước đi con đường của một kẻ địch lại Đấng Christ sao? Lúc đó tôi mới thấy rằng mình gặp nguy hiểm, và rằng tôi bị bản tính kiêu ngạo điều khiển. Hết lần này đến lần khác, tôi trơ trẽn thể hiện và khoe khoang, lừa dối để các anh chị em tôn sùng tôi, đôi khi thậm chí còn có ý định đáng khinh và dùng mánh khóe để thể hiện. Tôi thật đáng khinh! Nghĩ về điều này, lòng tôi đầy kinh tởm và ghê tởm chính mình, và tôi thề rằng sẽ không bao giờ khoe khoang nữa.

Sau đó, tôi xem một video đọc lời Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa, thân phận và địa vị của Ngài là chí cao vô thượng, Ngài có thẩm quyền, có sự khôn ngoan, có quyền năng, Ngài có tâm tính, sở hữu và hữu thể của Ngài. Đức Chúa Trời đã làm công tác của Ngài giữa toàn thể nhân loại và vạn vật bao nhiêu năm, có ai biết không? Cho đến bây giờ, không ai biết Ngài đã công tác và quản lý toàn bộ nhân loại bao nhiêu năm, cũng không ai biết số liệu chuẩn xác, Đức Chúa Trời đâu có báo cáo những chuyện này cho nhân loại. Nhưng nếu Sa-tan có làm chút chuyện này, nó có báo cáo không? Nó chắc chắn sẽ báo cáo, nó muốn thể hiện bản thân và mê hoặc càng nhiều người hơn, để cho càng nhiều người biết công lao của nó. Tại sao Đức Chúa Trời không báo cáo chuyện này? Thực chất của Ngài có một khía cạnh là sự khiêm nhường và ẩn giấu. Điều gì trái ngược với sự khiêm nhường và ẩn giấu này? Là kiêu ngạo, thể hiện. … Đức Chúa Trời yêu cầu mọi người làm chứng cho Ngài, nhưng Ngài có làm chứng cho chính Ngài hay không? (Thưa, không.) Trong khi đó, Sa-tan làm chút chuyện thì lại sợ mọi người không biết. Những kẻ địch lại Đấng Christ cũng vậy: họ khoe khoang về mọi điều nhỏ nhặt họ làm trước mặt mọi người. Nghe họ nói, có vẻ như chúng đang làm chứng cho Đức Chúa Trời – nhưng nếu lắng nghe kỹ, ngươi sẽ phát hiện ra rằng không phải họ đang làm chứng cho Đức Chúa Trời, mà là đang thể hiện, đang tôn bản thân lên. Ý định và thực chất đằng sau những gì họ nói chính là tranh giành dân được Đức Chúa Trời chọn, tranh giành địa vị với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời khiêm nhường và ẩn giấu, còn Sa-tan thì khoe khoang bản thân. Có sự khác biệt không? Khoe khoang so với khiêm nhường và ẩn giấu: đâu là những điều tích cực? (Thưa, là khiêm nhường và ẩn giấu.) Sa-tan có thể được mô tả là khiêm nhường không? (Thưa, không.) Tại sao? Xét theo thực chất bản tính tà ác của Sa-tan, thì nó là một thứ rác rưởi vô giá trị; sẽ là bất bình thường nếu Sa-tan không khoe khoang bản thân. Nói gì đến chuyện ‘khiêm nhường’? ‘Khiêm nhường’ là nói về Đức Chúa Trời. Thân phận, bản chất và tâm tính của Đức Chúa Trời là cao lớn và tôn quý, nhưng Ngài không bao giờ phô trương. Đức Chúa Trời khiêm nhường và ẩn giấu, nên mọi người không thấy những gì Ngài đã làm, nhưng khi Ngài làm việc trong sự mờ nhạt như vậy, nhân loại không ngừng được cung ứng, nuôi dưỡng và dẫn dắt – tất cả những điều này là do Đức Chúa Trời an bài. Có phải chính vì sự ẩn giấu và khiêm nhường mà Đức Chúa Trời không bao giờ trình bày những điều này, không bao giờ đề cập đến chúng? Đức Chúa Trời khiêm nhường chính là vì Ngài có thể làm những điều này nhưng không bao giờ đề cập hay trình bày chúng, không tranh luận về chúng với mọi người. Ngươi có quyền gì để nói về sự khiêm nhường khi ngươi không có khả năng làm những điều như thế? Ngươi đã không làm bất kỳ điều nào trong số đó, nhưng vẫn khăng khăng giành công về chúng – đnhư thế gọi là không biết xấu hổ. Khi dẫn dắt nhân loại, Đức Chúa Trời thực hiện công tác vĩ đại đó, và Ngài cai quản toàn vũ trụ. Thẩm quyền và quyền năng của Ngài rất lớn, nhưng Ngài chưa bao giờ nói: ‘Quyền năng của Ta siêu phàm’. Ngài vẫn ẩn mình giữa muôn vật, cai quản mọi sự, nuôi dưỡng và ccung ứng cho nhân loại, cho phép toàn thể nhân loại tiếp nối thế hệ này sang thế hệ khác. Lấy không khí và ánh nắng mặt trời làm ví dụ, hoặc tất cả những thứ vật chất cần thiết cho sự tồn tại của con người trên mặt đất – tất cả những thứ này đều tuôn ra không ngừng. Việc Đức Chúa Trời cung ứng cho con người là điều không thể bàn cãi. Nếu Sa-tan làm điều gì đó tốt, nó có giữ im lặng và chịu làm anh hùng vô danh không? Không bao giờ. Điều này giống như việc trong hội thánh có một số kẻ địch lại Đấng Christ từng làm chút công tác nguy hiểm, từng từ bỏ và chịu khổ, thậm chí còn phải vào tù; cũng có một số người đã có cống hiến trong một khía cạnh công tác của nhà Đức Chúa Trời. Họ không bao giờ quên những điều này, xem đó là công lao cả đời, vốn liếng cả đời của họ – điều này cho thấy con người tầm thường như thế nào! Con người thật sự nhỏ bé, còn Sa-tan thì không biết xấu hổ(Mục 7. Họ tà ác, nham hiểm và giả dối (Phần 2), Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ). Sau khi đọc lời Đức Chúa Trời, tôi cảm thấy xấu hổ. Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa. Ngài có thẩm quyền và quyền năng. Ngài có thân phận và địa vị tối cao. Vậy mà Đức Chúa Trời đã đích thân nhập thể để cứu rỗi loài người bại hoại, và Ngài âm thầm bày tỏ lẽ thật để chu cấp và cứu rỗi con người. Ngài không bao giờ dùng địa vị của Đức Chúa Trời để khoe khoang, Ngài cũng không nói Ngài đã làm bao nhiêu công tác để cứu rỗi nhân loại hay phải chịu bao nhiêu tủi nhục và đau đớn. Thay vào đó, Ngài luôn khiêm nhường, ẩn mình giữa mọi người và làm công tác của Ngài là chăm tưới và cứu rỗi nhân loại. Bản chất của Đức Chúa Trời thật thánh khiết, thật tử tế và tốt lành! Tôi là người hoàn toàn bẩn thỉu, bị Sa-tan làm bại hoại sâu sắc, là kẻ tầm thường trong mắt Đức Chúa Trời, vậy mà tôi trơ trẽn tự đề cao, thể hiện, khiến người khác nể phục và tôn sùng. Tôi thật sự quá kiêu ngạo đến mức mất lý trí, và tôi không đáng sống trước mặt Đức Chúa Trời! Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy càng xấu hổ hơn trước sự kiêu ngạo, phô trương và khoe khoang của mình. Tôi ngã quỵ xuống trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, thông qua sự phán xét và mặc khải của Ngài, con thấy mình sống không có hình tượng giống con người, và con không muốn sống vậy nữa. Lạy Đức Chúa Trời, xin hướng dẫn con, xin dạy con thực hành lẽ thật, và chứng thực cho Ngài”.

Tôi thấy được lời Đức Chúa Trời: “Khi làm chứng cho Đức Chúa Trời, các ngươi nên chủ yếu nói về cách Đức Chúa Trời phán xét và hành phạt mọi người, những thử luyện nào Ngài sử dụng để tinh luyện mọi người và thay đổi tâm tính của họ. Các ngươi cũng nên nói về việc sự bại hoại đã được bộc lộ bao nhiêu trong trải nghiệm của các ngươi, các ngươi đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, ngươi đã làm bao nhiêu điều chống đối Đức Chúa Trời và các ngươi cuối cùng đã được Đức Chúa Trời chinh phục như thế nào. Hãy nói về hiểu biết thực sự về công việc của Đức Chúa Trời mà các ngươi có được là bao nhiêu, và các ngươi nên làm chứng cho Đức Chúa Trời và đền đáp tình yêu của Ngài như thế nào. Các ngươi nên đưa thực chất vào loại ngôn ngữ này, trong khi diễn đạt nó một cách đơn giản. Đừng nói về những lý thuyết trống rỗng. Hãy nói thực tế hơn; nói từ tấm lòng. Đây là cách ngươi nên trải nghiệm. Đừng trang bị cho mình những lý thuyết trống rỗng có vẻ sâu sắc cố để phô trương; làm như vậy khiến ngươi trông rất kiêu ngạo và không có lý trí. Ngươi nên nói nhiều hơn về những điều có thật từ trải nghiệm thực tế của ngươi và nói nhiều hơn từ trái tim; điều này có lợi nhất cho người khác, và phù hợp nhất để họ thấy(Chỉ có mưu cầu lẽ thật mới đạt được sự thay đổi trong tâm tính, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Tôi tìm thấy những con đường thực hành trong lời Đức Chúa Trời. Sự thông công thực sự không có nghĩa là nói về những kinh nghiệm thành công để khoe khoang. Đó là để chứng thực cách Đức Chúa Trời phán xét, làm tinh sạch và cứu rỗi chúng ta. Cần phải vạch trần sự phản nghịch, bại hoại của một người, cùng những ý định đáng khinh của họ và hậu quả của những hành động của họ, và nói về cách mà, sau đó, thông qua việc trải nghiệm sự phán xét và hình phạt trong lời Đức Chúa Trời, họ trở nên biết bản thân mình. Chính bằng cách này, những người khác có thể nhận rõ bộ mặt thật của sự bại hoại của chính họ và hiểu biết về công tác của Đức Chúa Trời, tâm tính của Đức Chúa Trời và những yêu cầu của Đức Chúa Trời đối với loài người. Đó là cách họ có thể thấy sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời đối với con người, và tình yêu của Ngài với con người. Chỉ khi thông công theo cách này, người ta mới có thể chứng thực cho Đức Chúa Trời. Khi hiểu những con đường thực hành này, tôi bắt đầu chủ ý thực hành chúng. Một lần nhóm họp nọ, có anh kia nói về việc theo đuổi danh tiếng và địa vị khi làm bổn phận. Anh đã so sánh mình với mọi người, cảm thấy đau khổ và không biết làm thế nào để giải quyết. Khi nghe anh ấy mô tả trạng thái này, tôi nghĩ: “Nếu mình giải quyết được vấn đề của anh ấy, thì khi nói về trải nghiệm của bản thân trong tương lai, anh sẽ nói nhờ mình thông công mà trạng thái của anh thay đổi. Các anh chị em sẽ nể phục, nói mình hiểu lẽ thật và có vóc giạc. Mình phải soạn lời lẽ và ý tứ để thông công rồi kể hết cho anh ấy nghe về trải nghiệm của mình”. Lúc đó, tôi thấy tự trách khi chợt nhận ra mình đang chuẩn bị cho màn trình diễn kiểu Sa-tan lần nữa. Ý nghĩ vừa nhen nhóm trong đầu khiến tôi thấy ghê tởm, như thể vừa nuốt ruồi chết. Do vậy, tôi thầm cầu nguyện với Đức Chúa Trời xin được ban sức mạnh để từ bỏ chính mình, tôn cao và chứng thực cho Đức Chúa Trời lần này. Sau đó, tôi kể với người anh em về trải nghiệm thất bại của tôi khi bị thay thế vì theo đuổi và đấu tranh vì danh tiếng và địa vị. Tôi cũng nói về việc sau đó, thông qua việc đọc lời Đức Chúa Trời, tôi đã có thể phản tỉnh, nhận biết mình, hối cải, và thay đổi phần nào. Sau khi tôi thông công, anh ấy nhận ra bản tính của anh ấy quá kiêu ngạo, rằng theo đuổi danh tiếng và địa vị là con đường của một kẻ địch lại Đấng Christ, và anh muốn ăn năn. Nghe anh thông công, lòng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời. Đây là nhờ sự soi dẫn của Đức Chúa Trời.

Sau đó, mỗi lần thông công với các anh chị em khi nhóm họp, mặc dù đôi khi tôi vẫn thể hiện, nhưng không còn rõ ràng hay nghiêm trọng như trước nữa. Nhiều lúc tôi định thể hiện, nhưng khi nhận thấy, tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời và có thể từ bỏ bản thân. Dần dần, tôi ngày càng ít thể hiện, ít có cảm giác muốn khoe khoang, và trở nên đúng mực hơn chút trong lời nói và hành động của mình. Tôi vô cùng tạ ơn sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời Toàn Năng!

Trước: 22. Tại sao tôi không dám phản ánh vấn đề?

Tiếp theo: 24. Tháng ngày rao giảng phúc âm nơi tiền tuyến

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

52. Vĩnh biệt người dễ dãi!

Bởi Lý Phi, Tây Ban NhaVề những người dua nịnh, tôi từng nghĩ họ thật tuyệt vời, trước khi tin vào Đức Chúa Trời. Họ có tâm tính hòa...

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger