Bài bàn thêm 4: Tổng kết về phẩm chất nhân tính và thực chất tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ (Phần 1)

Ở buổi nhóm họp trước, chúng ta đã kết thúc mối thông công của mục 15 về những biểu hiện khác nhau của kẻ địch lại Đấng Christ. Sau khi thông công xong về 15 mục này, các ngươi đã tổng kết những biểu hiện và thực chất khác nhau của kẻ địch lại Đấng Christ chưa? Các ngươi có một khái niệm và nhận biết cơ bản về họ chưa? Các ngươi có thể phân định được loại người có thực chất của kẻ địch lại Đấng Christ không? (Thưa, con có thể phân định được các trường hợp tương đối rõ ràng, nhưng vẫn không phân định được những trường hợp tương đối xảo quyệt và nham hiểm.) Vậy thì hôm nay, chúng ta hãy tổng kết những biểu hiện khác nhau của kẻ địch lại Đấng Christ từ hai phương diện: phương diện thứ nhất là phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ, phương diện thứ hai là thực chất tâm tính của họ. Việc phân định những kẻ địch lại Đấng Christ từ hai phương diện này có dễ dàng hơn không? (Thưa, có.) Nếu chúng ta thông công ít hơn và không đưa ra được quá nhiều ví dụ, thì các ngươi vẫn không biết phân định họ; nếu chúng ta thông công nhiều hơn, các ngươi có vẻ nghe hiểu được, nhưng khi thấy kẻ địch lại Đấng Christ hành ác thì các ngươi vẫn không biết đối chiếu. Việc tổng kết thực chất bản tính của những kẻ địch lại Đấng Christ và phân định họ từ hai phương diện này có thể khiến đường nét rõ ràng hơn.

I. Phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ

Phương diện đầu tiên là phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Nói một cách cụ thể, nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ rốt cuộc là thế nào. Nhân tính bao gồm những gì? Bao gồm lương tâm, lý trí, nhân cách, tôn nghiêm cũng như thiện và ác của nhân tính. Việc phân định phẩm chất nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ liên quan đến những phương diện khác nhau về nhân tính của loại người này. Trước tiên, chúng ta hãy nói về các biểu hiện thông thường có trong nhân tính bình thường hoặc những phẩm chất mà nhân tính bình thường nên có. Các ngươi nói xem, có những nội dung cụ thể nào ở đây? (Thưa, là trung thực và lương thiện.) Còn gì nữa? (Thưa, là có liêm sỉ.) Biết liêm sỉ và chính trực đều rất quan trọng. (Thưa, ngoài ra còn có lòng yêu thương, sự bao dung, quan tâm và tha thứ cho người khác.) Những điều này cũng vậy. Hãy tổng kết lại một chút. Đầu tiên, nhân tính bình thường có phẩm chất trung thực – đây có phải là điều tích cực không? (Thưa, phải.) Ngoài ra, còn có sự lương thiện, chân thành, có sự khác biệt về mức độ giữa chân thành và trung thực. Các ngươi nói xem lòng trắc ẩn có thể được coi là điều nên có trong phẩm chất nhân tính của một người không? (Thưa, có thể.) Lòng trắc ẩn có thể được quy vào sự lương thiện không? (Thưa, có thể.) Một người có tâm địa lương thiện thì nhất định sẽ có lòng trắc ẩn. Tiếp đến là sự đơn thuần và biết liêm sỉ. Biết liêm sỉ bao gồm có tôn nghiêm, hiểu rõ bản thân, có lý trí. Ngay sau đó là sự chính trực. Chính trực có những biểu hiện nào? Có tinh thần chính nghĩa, căm thù cái ác, ghê tởm sự tà ác, và yêu thích những điều tích cực. Nếu một người chỉ có sự chính trực thôi thì vẫn chưa được; nếu họ không bao dung và nhẫn nại, nói thẳng thừng mà không biết xem xét tình trạng hay phân rõ bối cảnh thì cũng không ổn, trong phẩm chất nhân tính của họ còn thiếu sót một vài điều. Bên cạnh đó có cả sự bao dung và kiên nhẫn nữa, cả hai đều là biểu hiện cụ thể của lương thiện, và tất nhiên có thể được coi là một phẩm chất. Những phẩm chất mà nhân tính bình thường nên có là trung thực, lương thiện, chân thành, đơn thuần, biết liêm sỉ, chính trực, cũng như bao dung và nhẫn nại – tổng cộng có bảy phẩm chất. Những phẩm chất có trong nhân tính bình thường này có thể dùng để đánh giá xem một người có nhân tính bình thường hay không. Nhưng chủ đề của mối thông công hôm nay không phải là về việc những phẩm chất mà nhân tính bình thường rốt cuộc có những biểu hiện cụ thể nào hay ai có những phẩm chất này, mà là chủ đề “phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ rốt cuộc là gì”. So sánh với các phương diện khác nhau của phẩm chất nhân tính bình thường vừa được nói đến, những kẻ địch lại Đấng Christ có bất kỳ phẩm chất nào trong số này không, hoặc họ có những phẩm chất nào? (Thưa, họ không có bất kỳ phẩm chất nào.) Nếu như ngươi có ấn tượng như vậy về loại người như kẻ địch lại Đấng Christ, thì chúng ta hãy tổng kết xem những yếu tố nào trong phẩm chất nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ có thể khiến mọi người xác định tính chất của họ là những kẻ địch lại Đấng Christ, và chứng tỏ rằng loại người này có nhân tính xấu, không có nhân tính bình thường và có nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu ai có một hoặc hai biểu hiện trong số mấy biểu hiện của nhân tính bình thường vừa được tổng kết, thì coi như là họ có chút nhân tính bình thường. Nếu họ có tất cả những biểu hiện này, thì họ là người có nhân tính bình thường nhất. Nhưng trên người những kẻ địch lại Đấng Christ không có bất kỳ phẩm chất nào trong số này, vậy rốt cuộc thì trong nhân tính của họ có những thứ gì? Trước tiên hãy thông công về phương diện này.

A. Nói dối thành thói

Phẩm chất đầu tiên có trong phẩm chất nhân tính bình thường là sự trung thực. Liệu trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ có sự trung thực không? Rõ ràng là những kẻ địch lại Đấng Christ không có nhân tính trung thực; nhân tính của họ chắc chắn trái ngược với trung thực. Vậy, trong nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ, có những nhân tính bất thường nào trái ngược với sự trung thực? (Thưa, họ thường nói dối và lừa gạt người khác.) Chúng ta có thể nói rằng nói dối thường xuyên chính là nói dối thành thói không? Khái quát như vậy chẳng phải cụ thể hơn sao? Nếu chúng ta nói rằng người này luôn nói dối hoặc không quá thật thà, thì về mức độ là chưa đủ. Nếu chúng ta dùng những lời nói như “miệng đầy lời nói dối” để miêu tả phẩm chất nhân tính của họ thì chưa đủ chính quy. Cho nên, sẽ thích hợp hơn nếu dùng “nói dối thành thói” để miêu tả và biểu đạt rằng nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ không trung thực. “Nói dối thành thói” là thứ đầu tiên mà loại người như kẻ địch lại Đấng Christ thường biểu hiện và bộc lộ trong nhân tính của mình. Đây có lẽ là biểu hiện phổ biến nhất, dễ thấy và dễ phân định mà con người có thể tiếp xúc được. Vậy có đáng để thông công về những biểu hiện cụ thể của nói dối thành thói không? (Thưa, có.)

Nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ không trung thực, nghĩa là họ không thật thà một chút nào. Tất cả những gì họ nói và làm đều bị uế tạp và chứa đựng những ý định, mục đích riêng của họ, và ẩn chứa trong đó toàn là những âm mưu, quỷ kế ẩn giấu và không nói ra được của họ. Vì vậy, lời nói và hành động của những kẻ địch lại Đấng Christ quá uế tạp và đầy giả dối. Bất kể họ nói nhiều bao nhiêu thì cũng không thể biết được lời nào trong những lời của họ là thật, lời nào là giả, lời nào là đúng và lời nào là sai. Điều này là bởi họ không trung thực, trong lòng họ cực kỳ phức tạp, đầy rẫy những mưu đồ gian dối và quỷ kế. Họ không nói ra được lời nào thẳng thắn. Họ không nói một là một, hai là hai, có là có, và không là không. Thay vào đó, chuyện gì họ cũng vòng vo tam quốc và suy nghĩ lui tới trong đầu, tìm hiểu những hậu quả, cân nhắc ưu và nhược điểm từ mọi góc độ. Sau đó, họ trau chuốt ngôn ngữ đến mức mọi thứ họ nói ra đều quá rối rắm. Những người trung thực không bao giờ hiểu họ nói gì và dễ bị họ lừa dối, phỉnh gạt, và bất kỳ ai nói chuyện, trao đổi với những người như vậy đều thấy việc nói chuyện với họ thật mệt mỏi và tốn sức. Họ không bao giờ nói một là một và hai là hai, họ không bao giờ nói những gì họ đang nghĩ, và họ không bao giờ mô tả mọi thứ như chúng vốn có. Tất cả những gì họ nói là đều không thể dò thấu, và những mục đích, ý định trong hành động của họ rất phức tạp. Nếu sự thật lộ ra – nếu người khác nhìn thấu họ và bắt thóp họ – thì họ nhanh chóng bịa ra một lời nói dối khác để chối quanh. Loại người này thường nói dối, và sau khi nói dối, họ lại phải nói dối nhiều hơn để duy trì lời nói dối đó. Họ lừa dối người khác để che giấu ý định của mình, bịa ra đủ mọi cớ và lý do để viện trợ cho những lời nói dối của họ, để mọi người thật khó phân biệt đâu là thật, đâu là giả, và mọi người không biết khi nào họ nói thật, càng không biết khi nào họ nói dối. Khi nói dối, họ không đỏ mặt hay tim đập nhanh, như thể họ đang nói sự thật. Chẳng phải điều này có nghĩa là họ đã nói dối thành thói sao? Ví dụ, đôi khi những kẻ địch lại Đấng Christ bề ngoài có vẻ tốt với những người khác, quan tâm đến những người khác, và nồng ấm trong lời ăn tiếng nói, khiến người nghe thấy ấm áp và cảm động. Tuy nhiên, ngay cả khi họ nói như vậy, không ai có thể biết liệu họ có đang chân thành hay không, và luôn phải đợi cho đến khi phát sinh sự việc một vài ngày sau đó thì mới lộ ra họ có chân thành hay không. Những kẻ địch lại Đấng Christ luôn nói năng với những ý định và mục đích nhất định, và không ai có thể biết chính xác họ đang nhắm đến điều gì. Những người như vậy là những kẻ nói dối thành thói và không nghĩ đến hậu quả của bất kỳ lời nói dối nào của họ. Miễn sao lời nói dối của họ có lợi cho họ và có thể lừa gạt người khác, miễn sao lời nói dối đó có thể giúp đạt được mục tiêu của họ, thì họ không quan tâm hậu quả là gì. Ngay khi bị bại lộ, họ sẽ tiếp tục che giấu, dối trá, lừa lọc. Nguyên tắc và phương pháp mà những người này làm người và xử thế là lừa dối mọi người bằng những lời dối trá. Họ là người hai mặt và nói tùy theo người nghe; họ thực hiện bất kỳ vai trò nào mà tình huống yêu cầu. Họ thơn thớt ngọt ngào, miệng đầy những lời dối trá và không đáng tin cậy. Bất cứ ai tiếp xúc với họ một thời gian đều sẽ bị mê hoặc hoặc bị nhiễu loạn và không thể nhận được sự cung ứng, giúp đỡ hoặc gây dựng gì. Lời nói từ miệng của những người như vậy, bất kể dễ nghe hay khó nghe, hợp lý hay vô lý, phù hợp hay không phù hợp với nhân tính, lỗ mãng, man di hay văn minh, thì về cơ bản chúng đều là những điều giả tạo, uế tạp và dối trá.

Nói dối thành thói là một đặc trưng chủ yếu của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ. Qua lời nói, cách nói, cách biểu đạt của họ, cũng như ý của họ khi nói chuyện và ý định mà họ mang thì thấy rằng loại người này không có nhân tính bình thường, không có tiêu chuẩn về nhân tính của người trung thực. Loại người như kẻ địch lại Đấng Christ nói dối thành thói. So với người bình thường thì họ nói dối và lừa gạt nghiêm trọng hơn nhiều; đây không phải là tâm tính bại hoại thông thường, mà là đã mất đi lương tâm và lý trí, không còn chút nhân tính nào. Về thực chất, những người này là ma quỷ; ma quỷ thường nói dối và lừa gạt như thế, không lời nào chúng nói là thật. Hầu hết con người khi nói dối đều phải bịa đặt, phải suy nghĩ; nhưng những kẻ địch lại Đấng Christ không cần phải bịa đặt hay suy nghĩ gì, họ mở miệng là nói dối và ngươi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị lừa rồi. Những người phản ứng chậm trước lời nói dối và lừa gạt của họ có thể phải mất hai hoặc ba ngày mới phản ứng lại được, mới biết lời họ nói lúc đó là có ý gì. Những người không hiểu lẽ thật thì không có cách nào phân định được. Kẻ địch lại Đấng Christ nói dối thành thói: Kiểu phẩm chất nhân tính này của họ thế nào? Rõ ràng, đó không phải là thứ mà nhân tính bình thường nên có. Chẳng phải nó mang chút bản tính của quỷ sao? Nói chính xác thì đây là bản tính của quỷ. Nói dối thành thói, nói dối, và lừa gạt người khác: cách làm này là do trường học giáo dục ra hay do hoàn cảnh gia đình thời kỳ lớn lên ảnh hưởng? Đều không phải. Đây là thiên tính, là bẩm sinh. Giống như cha mẹ cư xử với con cái, không ai dạy con mình nói dối và lừa gạt từ khi còn nhỏ, cũng không ai ép buộc chúng nói dối hoặc lừa gạt, nhưng vẫn có một số đứa trẻ lớn lên rồi thì miệng đầy lời nói dối, không đỏ mặt hay tim đập mạnh bất kể chúng nói dối thế nào, mà còn không bao giờ cảm thấy hối hận, đau khổ hay lương tâm bất an về những lời nói dối chúng từng nói; thay vào đó, chúng thấy mình rất thông minh, có chỉ số thông minh cao, cảm thấy vui vẻ, tự hào và nội tâm mừng thầm vì có thể dùng những lời nói dối và thủ đoạn để bỡn cợt và lừa gạt người khác. Đây là thiên tính. Những kẻ địch lại Đấng Christ sinh ra là hạng người này, là thực chất bản tính nói dối thành thói như thế. Mặc dù thường tham gia các buổi nhóm họp, nghe các bài giảng và mối thông công nhưng những kẻ địch lại Đấng Christ không bao giờ biết tự phản tỉnh hay tự nhận biết bản thân, và dù từng nói bao nhiêu lời nói dối để lừa gạt người khác thì trong lòng họ cũng không có chút cắn rứt lương tâm, càng không biết chủ động tìm kiếm lẽ thật để giải quyết – điều này chứng tỏ rằng thực chất của những kẻ địch lại Đấng Christ là những người không tin. Cho dù có thể giảng bao nhiêu đạo lý để dạy bảo người khác, họ cũng không bao giờ đối chiếu với bản thân, không bao giờ mổ xẻ bản thân, và dù có nói bao nhiêu lời nói dối hay lừa gạt bao nhiêu người thì họ cũng không thoải mái bộc lộ quan điểm, thay vào đó là thực hành việc nguỵ trang, che giấu, và không bao giờ dám thừa nhận trước những người khác rằng mình là kẻ giả dối. Ngoài ra, họ nên nói dối thế nào thì vẫn nói dối thế ấy, nên lừa gạt thế nào thì vẫn lừa gạt thế ấy. Đây chẳng phải bản tính của họ sao? Đây là bản tính của họ, không có cách nào thay đổi được. Loại bản tính này không phải là biểu hiện của nhân tính bình thường; nói đúng ra, đây là bản tính của quỷ, tâm tính của Sa-tan. Loại người này là ma quỷ, là hóa thân của ma quỷ.

Biểu hiện đầu tiên trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ là nói dối thành thói, mà chúng ta sẽ xác định tính chất là bản tính của quỷ. Biểu hiện của bản tính của quỷ này là dù ở đâu hoặc khi nào, bất kể trong trường hợp nào hay giao du với ai, thì những lời loại người này nói giống như lời rắn và ma quỷ nói, đều không đáng tin. Phải cẩn thận và phân định nhiều hơn đối với loại người này, đừng dễ dàng tin lời của ma quỷ. Biểu hiện cụ thể của nói dối thành thói ở loại người này chính là mở miệng là nói dối; lời họ nói không chịu nổi sự cân nhắc, phân tích hoặc phân định. Họ có thể nói dối bất cứ lúc nào, và trong mắt họ thì chuyện gì cũng không thể nói thật, mà đều phải nói dối. Ngay cả khi ngươi hỏi họ bao nhiêu tuổi, họ cũng suy nghĩ: “Họ hỏi tuổi mình là có ý gì? Nếu mình nói mình lớn tuổi, liệu họ có khinh thường và không bồi dưỡng mình không? Nếu mình nói mình còn trẻ, liệu họ có coi thường và nói mình không có sự từng trải không? Mình trả lời như thế nào đây?”. Chỉ chuyện đơn giản như vậy mà họ cũng có thể nói dối, không nói thật cho ngươi, thậm chí còn hỏi ngược lại ngươi rằng “Anh nghĩ sao?”. Ngươi nói: “Năm mươi tuổi?” “Khoảng đó”. “Bốn mươi lăm?” “Gần đúng”. Họ có cho ngươi đáp án chính xác không? Qua câu trả lời của họ, ngươi có biết họ bao nhiêu tuổi không? (Thưa, không biết.) Đó chính là nói dối thành thói.

Một biểu hiện khác về việc nói dối thành thói của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ là họ còn có thể nói dối khi làm chứng. Đưa ra lời chứng giả là chuyện bị nguyền rủa và xúc phạm tâm tính của Đức Chúa Trời. Ngay cả trong chuyện làm chứng mà họ cũng dám giở trò dối trá, nói dối và lừa gạt, thì thật là không muốn sống nữa, bản tính không thay đổi được! Khi họ thấy những người khác làm chứng có trải nghiệm và sự nhận biết trong khi mình không có, thì họ trông bầu vẽ gáo mà bắt chước, người khác nói thế nào thì họ nói thế ấy và người khác trải nghiệm thế nào thì họ cũng bịa ra một chút thế ấy. Họ không nhận biết như thế, nhưng nói là có nhận biết như thế. Họ không có trải nghiệm, nhận biết và sự khai sáng như vậy, nhưng họ cứ phải nói là mình có. Đức Chúa Trời không sửa dạy họ, nhưng họ cứ phải nói là Ngài đã sửa dạy họ. Ngay cả trong chuyện này, họ cũng có thể nói dối, làm giả, không quan tâm hay để ý bất kể hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Đây chẳng phải là nói dối thành thói sao? Hơn nữa, loại người này sẽ lừa gạt bất kỳ ai. Có người nói rằng: “Nói thế nào thì loại người như kẻ địch lại Đấng Christ vẫn là con người. Chắc họ không lừa dối những người tri kỷ nhất với họ, những người đã giúp đỡ họ hoặc những người đã cùng họ vượt qua hoạn nạn đâu phải không? Họ không lừa gạt những người trong gia đình phải không?”. Khi nói rằng họ nói dối thành thói thì nghĩa là họ có thể lừa gạt bất kỳ ai, kể cả cha mẹ, con cái, và tất nhiên là cả anh chị em của họ. Dù chuyện lớn hay nhỏ, họ đều có thể lừa gạt mọi người, ngay cả trong loại chuyện họ nên nói thật, không gây ra hậu quả hay ảnh hưởng gì và không cần dùng sự khôn ngoan. Họ cũng muốn lừa gạt mọi người và có thể dùng lời nói dối để giải quyết một ít chuyện nhỏ mà người ngoài thấy không đáng nói dối, rất đơn giản để nói thẳng ra và không cần phiền hà. Đây chẳng phải là nói dối thành thói sao? Có thể nói rằng nói dối thành thói là một trong những biểu hiện chính của ma quỷ và Sa-tan. Xét từ điểm này, chúng ta có thể nói rằng nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ không chỉ không trung thực mà còn nói dối thành thói và không đáng tin không? (Thưa, có thể.) Nếu loại người này làm sai chuyện gì rồi rơi nước mắt sau khi trải qua sự tỉa sửa, trải qua sự chỉ trích của anh chị em, ngoài mặt nói mình nợ Đức Chúa Trời và sau này muốn hối cải, thì ngươi có dám tin họ không? (Thưa, không.) Tại sao không? Bằng chứng đanh thép nhất là hạng người này nói dối thành thói! Cho dù ngoài mặt họ hối cải, khóc lóc thảm thiết, đấm ngực đấm lưng, thề nguyền, thì cũng đừng tin, vì họ đang rơi nước mắt cá sấu, nước mắt lừa gạt mọi người. Những lời buồn bã và ân hận mà họ nói ra không phát ra từ đáy lòng, mà là mưu kế tạm thời để lừa lấy sự tín nhiệm của mọi người. Trước mặt mọi người, họ khóc lóc thảm thiết, thừa nhận sai lầm, thề nguyền, bày tỏ thái độ. Tuy nhiên, những người có mối quan hệ tốt với họ ở chỗ riêng tư, những người mà họ tương đối tin tưởng, lại phản ánh rằng tình hình của họ không phải như vậy. Mặc dù việc họ thừa nhận sai lầm và thề nguyền sửa chữa những hành vi sai lầm trước đây trông có vẻ là lời nói thật, nhưng những gì họ nói sau lưng chứng tỏ rằng lời họ nói lúc đó không thật mà là giả dối, là để che mắt nhiều người hơn. Họ sẽ nói gì sau lưng? Liệu họ có thể thừa nhận những lời họ nói lúc đó là giả dối không? Họ sẽ không làm vậy. Họ sẽ lan truyền sự tiêu cực, nói phải trái và biện minh cho chính mình. Sự biện minh, nói phải trái này chứng thực rằng những lời thừa nhận sai lầm, hối cải, và thề nguyền của họ đều là giả dối và lừa gạt mọi người. Loại người này có đáng tin không? Đây chẳng phải là nói dối thành thói sao? Họ có thể giả mạo khi nhận tội, giả mạo khi khóc lóc thảm thiết và cam kết sửa chữa hành vi sai lầm trước đây, thậm chí lời thề của họ cũng là nói dối. Chẳng phải đây là bản tính của quỷ sao? Dù cho họ nói: “Tôi chỉ nhận biết được đến mức này; phần còn lại thì tôi vẫn chưa nhận biết được, tôi cầu xin Đức Chúa Trời khai sáng và mong muốn anh chị em trợ giúp để tôi có thể dần dần nhận biết được”, thì đây cũng là thái độ và lời nói trung thực. Tuy nhiên, kẻ địch lại Đấng Christ hoàn toàn không thể nói ra kiểu lời nói thật này. Họ cho rằng: “Nói lời thật sẽ khiến mọi người coi thường mình, làm mình mất mặt và cảm thấy giảm giá trị biết bao – chẳng phải mình sẽ mất hết uy tín sao? Mình là ai chứ? Mình có thể nhận thua sao? Dù cho mình không nhận biết được, thì vẫn phải giả vờ nhận biết rất tốt; mình phải lừa gạt mọi người và củng cố địa vị của mình trong lòng họ”. Chẳng phải đây là biểu hiện của kẻ địch lại Đấng Christ sao? Xét từ cách nói, nguồn gốc và lời những kẻ địch lại Đấng Christ nói ra thì loại người này tuyệt đối sẽ không bao giờ làm người trung thực; họ không làm được. Bởi vì nói dối thành thói là phẩm chất nhân tính của họ, chuyện gì họ cũng muốn lừa gạt và che giấu, không muốn mọi người biết hoặc nhìn thấy chân tướng hay tình hình thực tế. Sâu thẳm nội tâm của họ quá tối tăm. Phương diện phẩm chất nhân tính này của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ có thể được xác định tính chất chính xác là không có nhân tính và có bản tính của quỷ. Họ mở miệng là nói dối mà không suy nghĩ thêm, đến mức họ nói mớ cũng không có lời nào thật. Tất cả đều là gạt người, là lời nói dối. Đây chính là nói dối thành thói.

Không có mặt trung thực trong phẩm chất nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ. Ngay cả khi họ không nói chuyện, trong lòng họ vẫn đang suy nghĩ cách lừa gạt, che giấu và mê hoặc mọi người – mê hoặc những ai, nên nói thế nào khi muốn mê hoặc họ, dùng cách nào để mở lời, và dùng ví dụ nào để mọi người tin tưởng. Dù họ nói hay nghĩ thế nào, trong nội tâm họ cũng không có thái độ trung thực, ý nghĩ trung thực hay tâm tư trung thực. Bất cứ lúc nào, từng giây từng phút, họ đều sống trong trạng thái muốn lừa gạt và bỡn cợt người khác. Bất cứ lúc nào, từng giây từng phút, họ đều đang nghĩ cách lừa gạt, mê hoặc, và che giấu người khác; trong tư tưởng và sâu thẳm nội tâm của họ đều là những điều này. Đây chẳng phải là bản tính của họ sao? Loại người này có thể hiểu lẽ thật khi nghe giảng đạo hoặc đọc lời Đức Chúa Trời không? Sau khi họ hiểu được, thì liệu họ có thể đưa vào thực hành không? (Thưa, không thể.) Xét từ sâu thẳm nội tâm và phẩm chất nhân tính của họ, loại người này tuyệt đối không phải đối tượng được cứu rỗi vì mọi thứ họ yêu thích trong tâm tư và thế giới nội tâm cũng như những thứ họ có trong tư tưởng đều mang bản tính của quỷ, đều đi ngược lại lẽ thật và những điều tích cực, không có chút nào đáng khen ngợi. Vậy, mục nói dối thành thói này trong nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ có phải là đã được định hình không? (Thưa, phải.) Những người nói dối thành thói không thực hành lẽ thật một chút nào. Hậu quả của chuyện này là gì? Những biểu hiện cụ thể của người không thực hành một chút lẽ thật nào là gì? Họ có thể tùy ý làm xằng làm bậy không? Họ có thể chuyên quyền độc đoán không? Họ có thể tạo ra vương quốc độc lập không? Họ có thể lãng phí của lễ không? Họ có thể mê hoặc con người không? Họ có thể lôi kéo lòng người không? Họ có thể làm tất cả những chuyện này. Đây là một kẻ địch lại Đấng Christ điển hình, họ nói dối thành thói. Khi sự thật được phơi bày, bất kể có bao nhiêu cặp mắt nhìn họ, bất kể có bao nhiêu người cùng nhau đối chứng và vạch trần, thì họ vẫn không thừa nhận. Cuối cùng, họ dùng một chiêu để đối đáp với ngươi, nói rằng họ đã quên và giả ngây giả dại. Đến mức độ này, trong tình hình này, họ cũng không thể nói một lời thật nào, cũng không thể gật đầu thừa nhận: “Tôi đã làm, tôi đã sai, lần sau tôi sẽ sửa đổi và tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa”. Đây là kẻ địch lại Đấng Christ, không bao giờ nhận tội, không bao giờ nói lời thật dù vào bất kỳ lúc nào. Với nhân tính như vậy, liệu họ có thể được cứu rỗi không? Có thể đạt được lẽ thật không? Hoàn toàn không thể. Ngay cả khi hiểu được lẽ thật, họ cũng không thể đạt được vì họ cự tuyệt, phản kháng, đối đầu với lẽ thật. Nói lời trung thực và thừa nhận sai lầm ở mức độ cơ bản nhất, lẽ thật đơn giản nhất này mà họ còn không thể thực hành ra được, không làm được. Vậy bảo họ buông bỏ địa vị, tiền đồ và vận mệnh, cũng như ý định của mình thì họ có thể buông bỏ và phản bội chúng không? Càng không thể. Chuyện về một câu nói mà họ còn không thể làm được thì họ càng không làm được chuyện khó khăn hơn thế.

Xung quanh các ngươi có ai nói dối thành thói không? Có người nói: “Con chưa từng gặp ai nói dối thành thói, nhưng con cảm thấy mình có thể là người đó”. Vậy Ta nói thật cho ngươi biết; ngươi đang gặp nguy hiểm. Người nói dối thành thói có chút nhân tính nào không? Họ có khác biệt gì với ma quỷ không? Các ngươi có phải người nói dối thành thói không? Dù ở hoàn cảnh hay bối cảnh nào, dù có chuyện gì xảy ra, người này vẫn nói dối tự nhiên như thế, không đỏ mặt hay tim đập mạnh, và họ có thể đối đãi và giải quyết tất cả bằng lời nói dối. Trong đối nhân xử thế và mọi phương diện cuộc sống, miễn là có nơi có thể nói thì mọi lời của họ nói ra đều là nói dối, không lời nào là thật. Tất cả lời họ nói đều mang ý định và mục đích, mang quỷ kế của Sa-tan. Họ không phải là người trung thực. Họ có thể nói dối trong bất kỳ tình huống nào, ngay cả khi bị kề dao vào cổ, đây chẳng phải là vô phương cứu chữa sao? Xét từ những biểu hiện khác nhau của việc nói dối thành thói ở loại người như kẻ địch lại Đấng Christ, thì họ nói dối quá nhiều. Mục đích họ nói chuyện là để lừa gạt, mê hoặc, và che giấu mọi người. Tất cả lời nói của họ đều mang quỷ kế, ý định của Sa-tan, và không có bất kỳ biểu hiện nào về sự trung thực của nhân tính bình thường. Có thể nói rằng loại người như kẻ địch lại Đấng Christ hoàn toàn không có phẩm chất trung thực của nhân tính bình thường. Người không có sự trung thực và có thể nói dối thành thói được xác định tính chất là có bản tính của quỷ – họ là ma quỷ. Loại người này không dễ được cứu rỗi, vì họ không tiếp nhận lẽ thật và rất khó khăn để tiếp nhận lẽ thật.

B. Nham hiểm độc ác

Ngoài nói dối thành thói, kẻ địch lại Đấng Christ còn có những biểu hiện nào khác? Chúng ta vừa thông công rằng trong nhân tính bình thường nhất định phải có sự lương thiện và chân thành. Rất rõ ràng, kẻ địch lại Đấng Christ hoàn toàn không có những điều này. Bất cứ điều gì có trong nhân tính bình thường thì chắc chắn không có ở loại người như kẻ địch lại Đấng Christ; những thứ họ có đều trái ngược với nhân tính bình thường, là những thứ tiêu cực. Vậy, trái ngược với lương thiện và chân thành là gì? (Thưa, là nham hiểm độc ác.) Đúng vậy, ngươi nói rất chính xác – là nham hiểm độc ác. Kẻ địch lại Đấng Christ không có những phẩm chất nhân tính như lương thiện và chân thành, mà những gì họ có là sự nham hiểm độc ác, trái ngược với sự lương thiện và chân thành. Nham hiểm độc ác có liên quan gì đến nói dối thành thói mà chúng ta vừa nói đến không? (Thưa, có.) Có sự liên quan nhất định. Kẻ địch lại Đấng Christ biểu hiện sự nham hiểm độc ác ở đâu? (Thưa, họ có thể bịa đặt lời nói dối và vu oan giá họa người khác.) Việc bịa đặt lời nói dối và vu oan giá họa người khác bao gồm cả nói dối thành thói và nham hiểm độc ác; hai điều này liên quan chặt chẽ với nhau. Ví dụ, nếu họ làm một chuyện xấu và không muốn chịu trách nhiệm, họ sẽ tạo ra biểu hiện giả dối, nói dối và khiến mọi người ngộ nhận rằng chuyện đó do người khác làm chứ không phải họ làm. Họ đổ trách nhiệm lên người khác và khiến người khác đến gánh vác. Điều này không chỉ tà ác, đê tiện, mà còn nham hiểm độc ác hơn. Những biểu hiện khác về sự nham hiểm độc ác của kẻ địch lại Đấng Christ là gì? (Thưa, họ có thể làm mọi người khổ cực, đả kích và trả thù mọi người.) Có thể làm mọi người khổ cực thì thật là nham hiểm. Họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để đả kích, trả thù bất cứ ai có thể nảy sinh sự đe dọa đến địa vị, danh tiếng hay uy tín của họ, hoặc bất cứ ai không có lợi cho họ. Đôi khi, họ sẽ còn “mượn dao giết người” – đây chính là nham hiểm độc ác. Tóm lại, xét từ cụm từ “nham hiểm độc ác” thì loại người như kẻ địch lại Đấng Christ vô cùng độc ác. Họ đối đãi và chung sống với mọi người không dựa trên lương tâm, cũng không đứng ở vị trí bình đẳng để chung sống hòa thuận với mọi người; thay vào đó họ muốn lợi dụng, khống chế và thao túng người khác khắp nơi để phục vụ mục đích của riêng mình. Cách họ xử sự với người khác không bình thường hay thẳng thắn mà lại dùng một số cách thức, thủ đoạn để mê hoặc, lợi dụng, và biến người khác thành công cụ trong vô thức mà người ta không hề hay biết. Họ đối đãi với bất cứ ai, dù bề ngoài trông có vẻ là tốt hay không tốt, thì cũng không có chút chân thành nào. Họ thấy ai có giá trị lợi dụng thì tiếp cận, ai không có giá trị lợi dụng thì tránh xa, không để ý đến. Ngay cả với những người tương đối thật thà hoặc dễ bị tổn thương, họ cũng nghĩ cách, dùng mọi cách thức và thủ đoạn nhằm mê hoặc, lung lạc, khiến người ta hữu dụng với họ. Nhưng khi người ta yếu đuối, gặp khó khăn hoặc cần giúp đỡ, thì những kẻ địch lại Đấng Christ căn bản chỉ nhắm mắt làm ngơ, không để ý đến. Họ sẽ không bao giờ cho những người này lòng yêu thương hay sự giúp đỡ; ngược lại, càng là những người như thế, họ càng ức hiếp, mê hoặc, và thậm chí nghĩ cách lợi dụng người ta hơn nữa. Nếu không thể lợi dụng được, họ sẽ đá người ta đi, không có chút lòng yêu thương hay lòng thông cảm nào với những người này, họ còn có chút lương thiện nào không? Đây chẳng phải là biểu hiện của sự độc ác sao? Cách thức và triết lý mà kẻ địch lại Đấng Christ chung sống với con người là dùng quỷ kế, thủ đoạn nhằm lợi dụng và lừa gạt con người, khiến người ta không nhìn thấu, rồi còn có thể cam lòng bán mạng cho họ và làm trâu làm ngựa cho họ. Họ có thể ức hiếp, trừng trị những người có sự phân định với họ và người mà họ không thể lợi dụng nữa. Thậm chí, họ có thể tùy tiện gán một tội danh cho người ta, khiến anh chị em vứt bỏ, khai trừ hoặc thanh trừ người ta. Nói tóm lại, loại người như kẻ địch lại Đấng Christ thì nham hiểm độc ác, không có chút lương thiện và chân thành nào. Họ không bao giờ thật lòng giúp đỡ người khác, không bao giờ có lòng thông cảm, càng không có lòng yêu thương khi người khác gặp khó khăn. Khi chung sống với mọi người, họ mưu toan lợi ích và điều có lợi cho bản thân. Bất kể ai tiếp xúc với họ hoặc nhờ họ giúp đỡ khi gặp khó khăn, thì họ đều phải tính toán với người ta, luôn suy nghĩ trong lòng: “Nếu mình giúp người này, họ sẽ có ích gì cho mình trong tương lai? Họ có thể giúp mình không? Mình có thể sử dụng họ không? Mình có thể đạt được điều gì từ họ?”. Họ luôn suy nghĩ về những chuyện này, chẳng phải như vậy là ích kỷ và đê tiện sao? (Thưa, phải.) Trong cuộc tuyển cử của hội thánh, kẻ địch lại Đấng Christ sẽ dùng những thủ đoạn nào? (Thưa, họ sẽ hạ thấp người khác và đề cao bản thân, hạ bệ những người mạnh hơn họ.) Hạ thấp người khác và đề cao bản thân cũng là nham hiểm độc ác. Kẻ địch lại Đấng Christ cũng có thể dùng những ân huệ nhỏ nhằm lôi kéo mọi người cũng như sẽ khoe khoang công lao của mình để mọi người có thể đánh giá cao và chọn họ. Còn gì nữa? (Thưa, họ không thể đánh giá ứng cử viên một cách công bằng và khách quan mà sẽ thêm ý tứ và thành kiến của bản thân vào.) Đây chính là việc bịa đặt lời nói dối để vu tội cho người khác. Trước đây chúng ta đã từng thông công khá nhiều biểu hiện cụ thể về sự nham hiểm độc ác của kẻ địch lại Đấng Christ. Nham hiểm nghĩa là quỷ kế đa đoan, và nguyên tắc khi đối nhân xử thế, làm bất cứ điều gì cũng là dựa vào thủ đoạn, không có sự chân thành mà chỉ là giả dối, gạt người. Độc ác chủ yếu là thủ đoạn làm việc đủ tàn nhẫn và ác độc, không nể mặt, không có tình người, có thể gây hại cho người khác và lấy việc không ngần ngại làm tổn thương bất kỳ ai làm cái giá để đạt được mục đích của bản thân – đây gọi là độc ác, vừa hay trái ngược với sự lương thiện của con người. Nếu một người có sự lương thiện trong nhân tính, thì khi gặp những chuyện bình thường, họ sẽ tha thứ khi có thể, sẽ bao dung mọi người. Họ sẽ không so bì với vấn đề và khuyết điểm của người khác, không bắt thóp người khác, chuyện gì cho qua được thì cho qua. Đồng thời, họ có lòng thông cảm và khi thấy người khác gặp khó khăn thì sẽ giúp đỡ nếu có thể, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui và coi việc gây dựng cho người khác là trách nhiệm cá nhân – đây gọi là lương thiện. Kẻ địch lại Đấng Christ có phẩm chất này không? (Thưa, không có.) Họ cho rằng: “Nếu anh gặp khó khăn mà tôi giúp đỡ anh, thì anh phải trả giá. Nếu tôi để anh có được lợi ích, thì tôi có thể có được cái gì? Nếu tôi thông cảm với anh, ai sẽ thông cảm với tôi? Nếu tôi giúp anh, anh có thể nhớ cái tốt của tôi không? Bảo tôi hi sinh bản thân để giúp anh ư, làm gì có chuyện tốt thế! Chúng ta có quan hệ gì? Anh có thể mang lại lợi ích gì cho tôi? Trước đây anh đã từng giúp đỡ tôi chưa? Anh là ai? Anh có xứng đáng được giúp đỡ không? Nếu anh là con gái quốc vương hoặc con trai một phú hào thì còn được, tôi giúp đỡ còn có thể thơm lây từ anh, thấy được chút lợi ích. Nhưng anh chẳng là gì cả. Tôi dựa vào cái gì để giúp anh đây? Tôi giúp anh thì tôi có lợi gì?”. Họ nghĩ trong lòng như thế khi thấy người ta gặp khó khăn, yếu đuối hoặc cần sự giúp đỡ. Đây có phải là lương thiện không? Khi thấy ai đó yếu đuối, loại người này không chỉ chế giễu, mỉa mai người ta mà còn phải tính toán trong nội tâm. Có người thậm chí còn lợi dụng cơ hội này để thể hiện bản thân hoặc mua chuộc lòng người. Đây đều không phải là lương thiện. Kẻ địch lại Đấng Christ thường lợi dụng những cơ hội này để thể hiện bản thân. Họ đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì sẽ phải thấy được lợi ích, sẽ có mục đích và mang theo ý định. Nếu giúp đỡ một người, thì họ phải có được một trợ thủ. Nếu giúp đỡ và thông cảm cho hai người, thì họ phải có được một cặp trợ thủ, có hai phụ tá đắc lực. Nếu không, họ tuyệt đối không ra tay, và tuyệt đối sẽ không cho những người cần giúp đỡ này lòng yêu thương.

Những biểu hiện chính của sự nham hiểm độc ác của những kẻ địch lại Đấng Christ là, mọi việc họ làm đều có tính mục đích vô cùng mạnh. Điều đầu tiên họ suy nghĩ đến là lợi ích của chính họ; đồng thời thủ đoạn của họ hèn hạ, vụng về, bẩn thỉu, thô tục và đáng xấu hổ. Không có sự chân thành trong cách họ làm việc, cách họ đối xử với mọi người và các nguyên tắc mà họ đối xử với mọi người. Cách họ đối xử với mọi người là lợi dụng và bỡn cợt mọi người, khi không còn giá trị lợi dụng nữa thì đá đi. Nếu ngươi có giá trị lợi dụng đối với họ, họ sẽ giả vờ quan tâm đến ngươi: “Dạo này cuộc sống anh thế nào? Anh có gặp khó khăn gì không? Gặp khó khăn thì tôi giúp anh giải quyết. Có chuyện gì thì nói một tiếng, vẫn còn có tôi mà. Ai bảo mối quan hệ của chúng ta tốt như thế cơ chứ!”. Thật là “săn sóc chu đáo”. Tuy nhiên, nếu đến một ngày thấy ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, họ sẽ vứt bỏ ngươi, họ sẽ đạp ngươi sang một bên không để ý tới và như thể họ chưa bao giờ quen biết ngươi. Khi ngươi thực sự gặp vấn đề và tìm họ để được giúp đỡ, thái độ của họ đột nhiên thay đổi, họ không còn nói dễ nghe như khi họ đồng ý với ngươi ban đầu – chuyện này là vì sao? Đó là bởi vì ngươi không có giá trị lợi dụng nào đối với họ, vì vậy họ không để ý đến ngươi nữa. Và chưa hết: nếu họ phát hiện ra sai phạm của ngươi hoặc nắm được sơ hở của ngươi thì họ còn phải châm chọc ngươi, thậm chí định tội cho ngươi. Thủ đoạn này thế nào? Có phải là biểu hiện của sự lương thiện và chân thành không? Những kẻ địch lại Đấng Christ thể hiện ra sự nham hiểm độc ác như thế khi đối xử với người khác, thì liệu họ có chút nhân tính nào không? Họ có chút chân thành nào đối với mọi người không? Tuyệt đối không có. Mọi điều họ làm đều là vì lợi ích, thể diện và danh tiếng của chính họ, vì địa vị và uy tín của họ giữa những người khác. Phàm là những người tiếp xúc với họ, nếu có thể lợi dụng thì họ đều lợi dụng. Nếu không thể lợi dụng thì họ khinh thường và không để ý đến; dù cho ngươi chủ động tiếp cận họ, họ cũng không để ý đến ngươi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn ngươi. Nhưng nếu đến một ngày họ cần ngươi, thì thái độ của họ đối với ngươi sẽ đột ngột khác đi, họ đặc biệt ân cần, đặc biệt hòa nhã dễ gần, làm cho ngươi chẳng hiểu ra sao. Tại sao thái độ của họ đối với ngươi lại thay đổi? (Thưa, vì có giá trị lợi dụng.) Đúng vậy, khi thấy rằng ngươi có giá trị lợi dụng, thái độ của họ sẽ khác đi. Bên cạnh các ngươi có loại người này không? Khi loại người này giao du với người khác, ngoài mặt thì không nhìn ra họ làm chuyện xấu nào rõ ràng. Từ biểu cảm, lời nói và việc làm hằng ngày của họ, cũng không nhìn ra có vấn đề rõ ràng nào. Tuy nhiên, nếu ngươi tỉ mỉ quan sát cách họ giao du với mọi người, đặc biệt là với những người tri kỷ nhất và những người thân thiết nhất, nếu ngươi thấy cách họ lợi dụng người khác và đối xử với những người đó sau này, thì ngươi có thể quan sát được ý định, thái độ và thủ đoạn của kẻ địch lại Đấng Christ khi giao du với người khác. Tất cả họ đều chỉ tìm kiếm lợi ích, sống theo triết lý của Sa-tan và không có một chút nhân tính bình thường nào.

Loại người như kẻ địch lại Đấng Christ có bản tính nham hiểm độc ác trong nhân tính. Liệu họ có thể hòa hợp với những người trung thực, lương thiện và chân thành khi đối đãi với mọi người và mọi chuyện không? Họ có bằng lòng đến gần loại người này không? (Thưa, không.) Họ nhìn nhận những người này như thế nào? Họ nói: “Những người này đều là kẻ ngốc và nói chuyện rất thẳng thắn. Anh suy nghĩ trong lòng xong rồi hẵng nói, tại sao anh lại ăn ngay nói thật như vậy? Tại sao anh luôn có sao nói vậy?”. Kẻ địch lại Đấng Christ thấy những người này ngu ngốc đến đáng thương và khinh thường họ. Khi thấy ai đó lương thiện, đối đãi chân thành với mọi người, ai đó thật tâm thật ý giúp đỡ nếu người khác gặp khó khăn và cần trợ giúp, cũng như hi vọng người khác gặp điều tốt đẹp, hi vọng ngươi khác đạt được lợi ích, sự giúp đỡ và bồi dưỡng nơi mình, thì kẻ địch lại Đấng Christ cho rằng người đó ngu ngốc và ngu dại. Họ không cho rằng những điều tích cực này trong nhân tính là điều tốt hoặc đẹp đẽ mà con người nên có. Thay vào đó, trong lòng họ thấy chán ghét, ác cảm, và coi thường những phẩm chất mà nhân tính bình thường nên có này. Họ gọi người trung thực là ngu ngốc, cũng gọi người lương thiện là ngu ngốc, lại càng gọi người chân thành là ngu ngốc. Những người tin vào Đức Chúa Trời mà tương đối trung thực, người thực hiện bổn phận mà tương đối trung thực, người có tấm lòng lương thiện và không bao giờ lừa dối ai hay làm hại ai, người có lòng yêu thương và thông cảm với người khác, người có thể hi sinh lợi ích của bản thân và vượt qua khó khăn của bản thân để giúp đỡ người khác, người mà trong lòng có sự gánh vác và có trách nhiệm khi thấy những người yếu đuối và cần sự giúp đỡ, thì sâu trong nội tâm kẻ địch lại Đấng Christ còn khinh thường hơn nữa. Đối với những người tương đối chân thành tin Đức Chúa Trời, những người có lòng kính sợ Đức Chúa Trời, những người tiếp nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời trong mọi chuyện, những người có thể có sự thành thật, trung thành và tinh thần trách nhiệm khi thực hiện bổn phận, và những người có thái độ chân thành với bổn phận của mình, thì sâu trong nội tâm kẻ địch lại Đấng Christ coi thường và căm ghét, ở bên ngoài thì rõ ràng trốn tránh, xa cách những người này. Trong mắt kẻ địch lại Đấng Christ, tất cả những điều tích cực mà nhân tính bình thường nên có này không phải là điều tích cực, không đáng được khen ngợi hay đề xướng. Thay vào đó, họ cho rằng những quỷ kế, thủ đoạn, cách đối đãi với mọi người trong nội tâm và sự hung ác của bản thân mới đáng khen. Bất kể khi nào, dù làm gì thì trong tâm tư họ đều suy nghĩ và gia công các thủ đoạn, quỷ kế của bản thân. Dù chuyện lớn hay nhỏ, họ đều cho rằng đó là chuyện đáng làm và nên làm như vậy; nếu không, họ sẽ có tổn thất, thể diện họ sẽ bị tổn hại. Những thứ này tồn tại trong nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ, thì liệu họ có thể tiếp nhận lẽ thật không? Họ có thể thực hành được lẽ thật không? Chắc chắn là không thể. Cho dù ngươi nói như thế nào về sự trung thực, lương thiện và những điều tích cực khác, yêu cầu mọi người có những điều tích cực này và đối đãi với con người, với bổn phận của mình, cũng như xử lý các chuyện khác nhau theo những nhân tính tích cực này, thì sâu trong nội tâm kẻ địch lại Đấng Christ đều cự tuyệt, khinh thường, và căm thù những điều này. Vì sao? Bởi vì kẻ địch lại Đấng Christ hoàn toàn không có những điều tích cực này; trong thực chất của họ có phẩm chất nhân tính như nham hiểm độc ác thuộc về bản tính của quỷ. Có khoảng cách nào giữa việc có phẩm chất nhân tính như thế và việc làm người trung thực, lương thiện và chân thành mà Đức Chúa Trời yêu cầu không? Không chỉ có khoảng cách mà chúng còn là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau, hai phẩm chất nhân tính khác nhau về tính chất. Sự nham hiểm độc ác mà kẻ địch lại Đấng Christ thể hiện và bộc lộ ra ngoài có phù hợp với nhân tính bình thường không? Có phù hợp với lẽ thật không? Chắc chắn không có; tất cả đều là quỷ kế và âm mưu của Sa-tan. Tính chất được biểu hiện qua quỷ kế và âm mưu của Sa-tan chính là nham hiểm độc ác, đó là thứ không nên có trong nhân tính bình thường mà Đức Chúa Trời yêu cầu. Dựa trên những biểu hiện khác nhau về sự nham hiểm độc ác mà chúng ta đã thông công, hãy đánh giá một chút xem liệu bên cạnh các ngươi có ai có nhân tính như vậy không. Có phẩm chất nhân tính nham hiểm độc ác như thế, loại người như kẻ địch lại Đấng Christ chắc chắn sẽ có thể làm việc gì đó. Nếu họ có thể làm việc gì đó, thì những người khác có thể nhìn thấy, nghe thấy và tiếp xúc được. Nếu tiếp xúc được thì con người có lẽ sẽ có cảm nhận về họ, có lẽ sẽ có nhận biết và sự phân định với loại người này. Phẩm chất nhân tính nham hiểm độc ác của những kẻ địch lại Đấng Christ có lẽ là một phương diện biểu hiện khá phổ biến và rõ ràng. Đó không phải là tâm tư, ý niệm hay một loại ý định ẩn giấu, mà là nhân tính được bộc lộ ra ngoài và một vài cách thức, phương pháp, thủ đoạn làm việc. Con người nên nhìn ra phương diện này.

C. Vô liêm sỉ và không biết xấu hổ

Trong nhân tính bình thường có sự đơn thuần, vậy loại người như kẻ địch lại Đấng Christ có phải là người đơn thuần không? Hiển nhiên là không. Sự nham hiểm độc ác, và nói dối thành thói mà chúng ta vừa thông công trái ngược với sự đơn thuần. Sự đơn thuần thì dễ hiểu nên chúng ta sẽ không thông công. Hãy thông công về có liêm sỉ. Có liêm sỉ là điều mà nhân tính bình thường nên có; tức là có lý trí. Từ trái nghĩa tương ứng với có liêm sỉ là gì? (Thưa, là không biết xấu hổ.) Ý nghĩa của không biết xấu hổ là trơ trẽn. Để khái quát bằng lời thì là vô liêm sỉ. Vậy thì loại người như kẻ địch lại Đấng Christ làm những chuyện gì và có biểu hiện hoặc cách làm cụ thể nào cho thấy họ vô liêm sỉ và không biết xấu hổ? Kẻ địch lại Đấng Christ công khai tranh giành địa vị với Đức Chúa Trời, đây chính là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ. Chỉ có loại người như kẻ địch lại Đấng Christ mới có thể làm ra được chuyện công khai tranh giành địa vị và những người được chọn với Đức Chúa Trời. Bất kể con người có bằng lòng hay không, kẻ địch lại Đấng Christ vẫn muốn khống chế họ. Bất kể có bản lĩnh đó hay không, kẻ địch lại Đấng Christ vẫn muốn tranh giành địa vị, sau khi giành được thì sẽ ăn bám hội thánh, ăn uống những người được Đức Chúa Trời chọn, để những người được Đức Chúa Trời chọn nuôi dưỡng họ và họ không cần làm gì cả. Họ không hề cung ứng sự sống cho những người được Đức Chúa Trời chọn, mà muốn lôi kéo người ta về dưới quyền họ, khiến người ta nghe theo họ, đem sức lực phục vụ, và bán mạng cho họ, khiến trong lòng người ta có vị trí của họ. Nếu ngươi nói tốt về người khác, ca ngợi ơn huệ to lớn, ân điển, sự chúc phúc và sự toàn năng của Đức Chúa Trời, thì họ sẽ cảm thấy khó chịu, không vui. Họ luôn khiến ngươi muốn khen ngợi họ, khiến trong lòng ngươi có họ, sùng bái và ngưỡng vọng họ, hơn nữa không được có chút hỗn tạp nào. Mọi chuyện ngươi làm phải là vì họ và cân nhắc đến họ. Dù ngươi nói lời nào và làm việc gì, ngươi cũng phải đặt họ lên hàng đầu cũng như cân nhắc đến ý nghĩ và cảm nhận của họ. Đây chẳng phải là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ sao? Kẻ địch lại Đấng Christ có làm như vậy không? (Thưa, có.) Còn có những biểu hiện nào khác? Ăn trộm và phung phí của lễ, chiếm cứ của lễ của Đức Chúa Trời làm của mình. Đây cũng là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ – chuyện này quá rõ ràng rồi!

Nói về ăn trộm của lễ, thì đã có một chuyện như thế này. Của lễ mà một số anh chị em dâng lên được chuyển đến hội thánh nào đó, và người phụ trách bảo quản của lễ thấy rằng có hai chai không đánh dấu là dành cho Bề trên, và không có lời giải thích. Không biết là gì, người này đã tự giữ lại và không giao cho Bề trên. Sau đó, khi Ta hỏi có những thứ này không thì hắn nói có hai chai. Ta hỏi làm sao mà hắn có sẵn, thì hắn nói rõ ngọn ngành: “Vì lúc hai chai này được mang đến thì không được đánh dấu gì cũng không đánh dấu là dành cho bề trên, nên chúng con giữ lại đây. Nếu chúng được đánh dấu là thứ gì và chúng con có dùng được thì sẽ giữ lại để dùng. Nếu có thể bán được thì chúng con sẽ bán”. Các ngươi nói xem, vấn đề ở đây là gì? Một số vật phẩm quý giá được chuyển đến đây từ những nơi khác, một số có lời giải thích còn đa số là không có lời giải thích hay đánh dấu nào. Trong tình huống bình thường, nếu các ngươi phân tích bằng lý tính, thì những thứ này nên được giao cho ai? (Thưa, những thứ này nên được giao cho Đức Chúa Trời, và chúng là của lễ.) Những người có lý tính bình thường nên nghĩ như vậy. Tuy nhiên, có một số người lại nói: “Những thứ này không đánh dấu là dành cho bề trên”. Ngụ ý chính là: “Chúng không dành cho ngài thì liên quan gì đến ngài? Vì chúng không đánh dấu là dành cho ngài nên tôi có quyền xử lý chúng. Tôi sẽ không giao chúng cho ngài. Tôi muốn bán thì bán, muốn dùng thì dùng. Tôi không muốn bán hay dùng thì để đó, lãng phí chúng!”. Đây là quan điểm của người phụ trách bảo quản. Quan điểm này thế nào? Có người nào không ngại vạn dặm để mang những thứ quý giá này đến giao cho hội thánh hoặc giao cho một số người mà không chỉ đích danh không? (Thưa, không.) Ai có lòng yêu thương lớn lao như vậy để giao những thứ quý giá cho hội thánh, cho nhà Đức Chúa Trời, hoặc cho anh chị em? Cho đến nay, Ta vẫn chưa thấy ai có lòng yêu thương lớn lao đến thế hoặc bất kỳ ai dâng hiến hay bố thí như vậy. Ngay cả những thứ bình thường và rẻ thì ngươi cũng phải bỏ tiền mua. Vậy, có ai tuỳ ý cho người khác miễn phí những vật phẩm quý giá này không? (Thưa, không.) Mặc dù người chuyển những thứ này đến không ghi là giao cho ai, nhưng con người nên biết ai là người nhận chúng; đây là lý tính cần có trong nhân tính. Người phụ trách bảo quản nên tiếp cận chuyện này như thế nào? Họ nên xử lý thứ này như thế nào? Ít nhất, họ nên hỏi Bề trên một chút xem: “Ngài có cần những thứ này không? Nếu Ngài không cần, thì chúng con nên xử lý chúng như thế nào?”. Chỉ với hai câu hỏi này, vấn đề đã có thể được giải quyết; hai câu hỏi này đã đại diện cho phẩm chất nhân tính của một người có lý tính bình thường. Nhưng người phụ trách bảo quản của lễ thậm chí không thể hỏi hai câu đơn giản này, cũng không có lý tính mà một người nên có nhất. Tại sao hắn lại cho rằng những thứ này là giao cho hội thánh vậy? Hắn còn nói thêm một câu: “Không được ghi là giao cho bề trên”. Đây chẳng phải là vấn đề sao? Câu “Không được ghi là giao cho bề trên” có ngụ ý gì? Tại sao hắn lại phải nói thêm câu này? (Thưa, để tìm lý do cho việc hắn tuỳ ý phung phí của lễ của Đức Chúa Trời.) Chuyện chính là như vậy. Liệu một người có thể làm ra những chuyện như vậy thì trong nhân tính của họ có liêm sỉ không? Hiển nhiên là không. Người không có phẩm chất nhân tính này thì có nhân tính nào? Đây chẳng phải là vô liêm sỉ sao? Hắn thực sự không biết đây là của lễ sao? Hắn biết đây là của lễ, nhưng vì nhân tính của hắn là vô liêm sỉ nên hắn mới có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy, và sau đó hắn có thể tuỳ ý hưởng thụ, chiếm đoạt, và phung phí của lễ như chuyện đương nhiên, coi của lễ là của mình. Chỉ những người có nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ mới có biểu hiện như thế.

Kẻ địch lại Đấng Christ không có lương tâm và lý trí; phương diện vô liêm sỉ và không biết xấu hổ của họ còn có biểu hiện nào khác không? Khi làm sai chuyện gì, họ không biết hối hận, trong lòng không thấy hổ thẹn. Họ không nghĩ cách đền bù hay hối cải mà vẫn cảm thấy mình làm như thế là có lý. Khi đối mặt với việc tỉa sửa hoặc bị cách chức, họ cảm thấy mình bị oan. Họ không ngừng nói phải trái và ngụy biện cho bản thân – đây chính là vô liêm sỉ. Họ không làm bất kỳ công tác thực tế nào, giáo huấn người khác khắp nơi và nói những lý thuyết sáo rỗng để mê hoặc mọi người, khiến mọi người cảm thấy họ có hiểu biết thuộc linh và hiểu lẽ thật. Đồng thời, họ cũng thường khoe khoang bản thân đã làm bao nhiêu công việc và chịu bao nhiêu đau khổ, rằng họ nên được hưởng thụ ân điển của Đức Chúa Trời cũng như sự tiếp đãi và chăm sóc của anh chị em, vì vậy họ dựa dẫm vào hội thánh như chuyện đương nhiên, họ cũng muốn ăn uống những thứ ngon lành và hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt. Đây gọi là vô liêm sỉ và không biết xấu hổ. Hơn nữa, rõ ràng là có tố chất kém, không hiểu lẽ thật và không thể tìm được nguyên tắc thực hành, cũng như không có khả năng làm bất kỳ công tác nào, họ vẫn khoe khoang rằng chuyện gì mình cũng biết, cũng làm được. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Rõ ràng bản thân không là gì cả, họ vẫn giả vờ biết mọi thứ để mọi người xem trọng và ngưỡng vọng họ. Nếu ai đó có vấn đề nhưng không trưng cầu ý kiến của họ mà lại hỏi người khác, họ sẽ trở nên tức giận, đố kỵ và căm ghét, nghĩ đủ mọi cách để trừng trị đối phương. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Rõ ràng họ thường xuyên nói dối, có những tâm tính bại hoại khác nhau, nhưng họ vẫn phải giả vờ rằng bản thân không có tâm tính bại hoại, rằng họ là người Đức Chúa Trời vừa ý và yêu thương. Đâu đâu họ cũng giả vờ rằng bản thân rất có khả năng chịu đựng đau khổ, có thể thuận phục, tiếp nhận lẽ thật và sự tỉa sửa, còn có thể chịu thương chịu khó mà không bao giờ trách móc – nhưng thực ra, bụng họ đầy sự oán giận. Rõ ràng họ không thông công ra được bất kỳ sự nhận biết nào, hay không nói rõ ràng được về bất kỳ lẽ thật nào và không có bất kỳ lời chứng trải nghiệm nào, nhưng họ vẫn phải giả mạo và nguỵ trang, nói suông về sự nhận biết bản thân để người khác thấy họ rất có hiểu biết thuộc linh và có sự nhận biết biết bao. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Rõ ràng là họ có nhiều vấn đề và nhân tính cũng không tốt, họ thực hiện bổn phận mà không có lòng trung thành, dù làm công tác gì thì họ cũng chỉ dựa vào đầu óc và sự khôn vặt của mình, không hề tìm kiếm lẽ thật, nhưng vẫn cho rằng mình có sự gánh vác, rằng mình rất có hiểu biết thuộc linh, có tố chất, và rằng mình vượt trội hơn người bình thường. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Đây chẳng phải là những biểu hiện của việc không có nhân tính ở loại người như kẻ địch lại Đấng Christ sao? Họ có thường xuyên bộc lộ những thứ này không? Rõ ràng, họ không hiểu nguyên tắc lẽ thật, và dù có làm công tác nào thì họ cũng không thể tìm thấy bất kỳ nguyên tắc thực hành nào, nhưng họ vẫn không tìm kiếm hay thông công, chỉ dựa vào sự khôn vặt, kinh nghiệm và đầu óc của mình để làm. Họ còn muốn làm lãnh đạo, chỉ huy người khác, để mọi người nghe theo họ, nếu ai không nghe theo thì trong lòng họ sẽ tức giận, nổi nóng. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Bởi vì họ có dã tâm, có ân tứ và có chút khôn vặt nên họ luôn muốn xuất đầu lộ diện trong nhà Đức Chúa Trời, luôn muốn nhà Đức Chúa Trời trọng dụng họ, bồi dưỡng họ. Nếu không được bồi dưỡng, họ sẽ buồn bực và phẫn uất trong lòng, sẽ oán trách nhà Đức Chúa Trời không công bằng, không thể nhìn thấy nhân tài, trách móc rằng nhà Đức Chúa Trời không có người đánh giá tài năng giỏi, không thể phát hiện người có tài là họ. Nếu không được bồi dưỡng, họ sẽ không muốn thực hiện bổn phận của mình cho tốt, không muốn chịu đựng đau khổ hay trả giá; thay vào đó, họ chỉ muốn không hết lòng và dùng mánh lới. Trong lòng, họ mong mỏi có người trong nhà Đức Chúa Trời sẽ có thể xem trọng và cất nhắc họ, để họ có thể vượt qua những người khác và thực hiện kế hoạch lớn trong nhà Đức Chúa Trời. Đây chẳng phải là dã tâm và dục vọng sao? Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Đây có phải là biểu hiện phổ biến nhất ở kẻ địch lại Đấng Christ không? Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, ngươi nên theo đuổi lẽ thật, tập trung thực hiện tốt bổn phận của mình, những người được Đức Chúa Trời chọn tự nhiên sẽ xem trọng ngươi. Nếu ngươi không có lẽ thật nào mà vẫn luôn muốn xuất đầu lộ diện thì ngươi thật quá thiếu lý trí! Nếu ngươi lại tiếp tục có dã tâm và dục vọng, và luôn muốn dốc toàn lực, thì ngươi nhất định sẽ thất bại. Một số người trước đây từng có chút địa vị và uy tín trong xã hội, về sau tin Đức Chúa Trời và vào nhà Đức Chúa Trời, họ liền muốn chỉ tay năm ngón và muốn có tiếng nói quyết định. Họ muốn mọi người nghe theo sự sai khiến của họ, muốn khoe thâm niên, muốn nói về lý lịch của mình, thấy mọi người đều không bằng họ và đều nên dưới quyền của họ. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Đây chính là không biết xấu hổ. Một số người đạt được chút thành quả và có chút cống hiến khi thực hiện bổn phận của mình trong nhà Đức Chúa Trời thì luôn muốn anh chị em đối đãi với họ một cách cung kính, đối đãi với họ như cấp trên, nhân vật có địa vị cao hoặc nhân vật đặc biệt. Họ thậm chí còn muốn mọi người ngưỡng vọng, đi theo và lắng nghe họ. Họ muốn trở thành người đứng đầu của hội thánh, muốn quyết định mọi việc, muốn đưa ra kết luận và có tiếng nói quyết định trong mọi chuyện. Nếu không ai nghe hoặc tiếp thu lời họ nói, thì họ sẽ muốn mặc kệ, phá đám và chê cười những người khác. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Ngoài việc không biết xấu hổ, họ còn vô cùng độc ác – đây chính là những kẻ địch lại Đấng Christ.

Biểu hiện của phương diện không biết xấu hổ này trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ là quá phổ biến. Hầu hết mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút, nhưng kẻ địch lại Đấng Christ không chỉ có phương diện biểu hiện này mà họ còn không bao giờ nhận biết được tính chất nghiêm trọng của nó, cũng không hối cải, không nhận biết hoặc chống lại nó. Thay vào đó, họ cho rằng biểu hiện này là điều đương nhiên, nghĩa là họ không tiếp nhận lẽ thật. Dù họ có thể hiện không biết xấu hổ, không có lý trí, khiến mọi người ghê tởm và chán ghét đến đâu, thì họ vẫn cảm thấy đó là điều đương nhiên và chính đáng. Họ cho rằng điều này mới là hợp tình hợp lý, rằng họ phải làm thủ lĩnh bởi vì họ có ân tứ và kỹ năng, và rằng họ đã lập công thì nên khoe tư cách của mình, phải để mọi người nghe họ; họ không cảm thấy đây là chuyện không biết xấu hổ. Chẳng phải họ đã hết phương cứu chữa rồi sao? Đây không phải nhân tính bình thường; đây là phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Những người bại hoại phổ thông cũng có những biểu hiện và ý nghĩ này dù ít dù nhiều và ở mức độ nặng nhẹ khác nhau, nhưng qua việc đọc lời Đức Chúa Trời, tiếp nhận và hiểu lẽ thật, họ nhận biết được rằng những điều này không phải những gì nhân tính bình thường nên có. Họ cũng nhận biết được rằng khi có những ý nghĩ, ý niệm, dự định hoặc yêu cầu vô lý này, họ nên chống lại, buông bỏ, thay đổi chúng, nên học cách hối cải, tiếp nhận lẽ thật và thực hành theo lẽ thật. Sự khác biệt giữa kẻ địch lại Đấng Christ và người bại hoại phổ thông là gì? Chính là kẻ địch lại Đấng Christ sẽ không bao giờ cho rằng những ý nghĩ, ý niệm và dục vọng của mình là sai lầm, bị định tội và bị Đức Chúa Trời ghê tởm, hoặc cho rằng chúng là những điều tiêu cực thuộc về Sa-tan. Cho nên, họ cũng sẽ không bao giờ buông bỏ những ý nghĩ hoặc niềm tin này mà nhất mực khăng khăng với chúng, không chống lại chúng và càng không tiếp nhận điều đúng, tích cực, đồng thời để điều này trở thành sự thực hành mà họ nên có và các nguyên tắc mà họ nên tuân thủ. Đây là điểm khác biệt giữa kẻ địch lại Đấng Christ và người bại hoại phổ thông. Các ngươi hãy nhìn bên cạnh xem ai không biết xấu hổ như vậy, nhưng không bao giờ nhận biết được hoặc không có chút ý thức nào về nó, thì họ là kẻ địch lại Đấng Christ điển hình.

Kẻ địch lại Đấng Christ có một đặc trưng điển hình khác mà mọi người dễ phân định nhất: Họ không có cảm giác xấu hổ. Đúng như Kinh Thánh nói: “Kẻ ác tự làm mặt chai mày đá” (Châm Ngôn 21:29) – chỉ có loại người như kẻ địch lại Đấng Christ mới là kẻ ác chính hiệu. Kẻ địch lại Đấng Christ vô liêm sỉ; cho dù họ làm bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ, không hợp với đạo làm người, không hợp với lẽ thật, thì họ cũng không ý thức được hoặc không nhận biết được. Họ không tiếp nhận những điều đúng hoặc tích cực, không buông bỏ những quan điểm và cách làm sai lầm mà vẫn một mực khăng khăng đến cùng. Đây chính là kẻ địch lại Đấng Christ. Các ngươi đang ở trong tình huống nào? Khi ngươi có những yêu cầu vô lý, những ý nghĩ không biết xấu hổ, cũng như những ý định và ý niệm mà Đức Chúa Trời chán ghét này, thì ngươi có ý thức được rằng Đức Chúa Trời ghê tởm những điều này và từ đó có thể chống lại và buông bỏ chúng không? Hay là sau khi nghe lẽ thật xong, ngươi không buông bỏ mà vẫn khăng khăng và cho rằng mình đúng? (Thưa, khi con ý thức được những điều này, con có thể đối chiếu với lời Đức Chúa Trời, và thấy rằng việc mình có những ý nghĩ này là rất đê tiện và không biết xấu hổ, và con có thể cầu nguyện cũng như chống lại chúng.) Những người có thể có ý thức cầu nguyện và chống lại chúng thì không phải là kẻ địch lại Đấng Christ; những người không bao giờ cầu nguyện hay chống lại chúng, mà đi theo ý nghĩ của chính mình, trong lòng đối đầu với Đức Chúa Trời, và từ chối tiếp nhận lẽ thật thì là kẻ địch lại Đấng Christ điển hình. Dù họ có làm những chuyện không biết xấu hổ đến đâu, thì họ cũng không nhận tội hay thừa nhận. Chẳng phải rõ ràng họ là những người không tiếp nhận điều tích cực mà yêu thích điều tiêu cực và tà ác sao? Các ngươi không thể phân biệt rõ ràng mình đang ở tình huống nào hay các ngươi chưa từng có những ý nghĩ không biết xấu hổ này? (Thưa, con đã có những ý nghĩ này, sau khi ý thức được chúng thì con đã có thể cầu nguyện trước Đức Chúa Trời và chống lại chúng. Đôi khi, con không ý thức được chúng, con đã làm ra hoặc nói ra chuyện gì đó mà không có tri giác, và chỉ ý thức được sau khi con bị vạch trần, sau đó con mới có thể cầu nguyện và chống lại chúng.) Nếu ngươi không ý thức được thì đó không phải là vấn đề; nếu ngươi ý thức được nhưng không tiếp nhận lẽ thật hoặc chống lại chính mình, thì đây là vấn đề nghiêm trọng. Hầu hết thời gian, các ngươi đều tê liệt, không thể đối chiếu giữa điều này và lời Đức Chúa Trời, và không ý thức được vấn đề của bản thân là gì. Nhưng khi ngươi ý thức được điều này, nếu trong lòng ngươi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi và bị khiển trách, đồng thời cảm thấy không còn mặt mũi nào, cảm thấy bản thân đê tiện, thấp hèn, nhân cách thấp kém, rồi ngươi chán ghét và ghê tởm chính mình, sau đó suy nghĩ xem làm sao để thay đổi và để có thể từ bỏ những điều này, thì đây là tình huống bình thường. Nếu sau khi ngươi ý thức được mà có thể chống lại bản thân, thì ngươi có hi vọng được cứu rỗi. Nếu ngươi ý thức được và vẫn không chống lại bản thân, thì ngươi không có cơ hội được cứu rỗi. Một người có được cứu hay không tuỳ thuộc vào việc họ có thể tiếp nhận lẽ thật hay không. Có một số người nói: “Tôi tê liệt và ngu ngốc, có tố chất kém, nhưng chỉ cần tôi nghe hiểu được một chút những gì tôi nghe thấy, tôi có thể thực hành theo lời Đức Chúa Trời và chống lại bản thân”. Những người như vậy có thể được cứu rỗi. Cho dù tố chất của một người có tốt đến đâu hay họ hiểu bao nhiêu lẽ thật, nếu họ không chống lại bản thân, tức là không thực hành hoặc tiếp nhận lẽ thật, trong lòng chống đối và kháng cự lẽ thật, thì mọi chuyện đã kết thúc – họ đã hết phương cứu chữa. Không biết xấu hổ cũng là một đặc trưng điển hình trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Hãy xem xung quanh ngươi có loại người này không, rồi xem xem ngươi có phải loại người này không. Nếu ngươi luôn cảm thấy mình rất hoàn hảo và vĩ đại, luôn cảm thấy mình là đấng cứu thế, luôn muốn mình được ăn trên ngồi trước, ngự trị trên tất cả mọi người, ở trong bất kỳ nhóm nào ngươi cũng muốn so cao thấp với những người khác, sau cùng bất kể có so sánh được hay không thì vẫn muốn trở thành người nổi bật, muốn được người khác xem trọng, nổi bật giữa đám đông và trở thành một thành viên đặc biệt của nhóm. Ngươi đặc biệt cái gì? Ngươi có sừng trên đầu, có ba mắt hay có ba đầu sáu tay? Ngươi không có gì đặc biệt, vậy tại sao ngươi luôn cảm thấy mình nổi bật giữa đám đông và độc nhất? Đây chính là không biết xấu hổ. Một mặt, bản năng xác thịt của ngươi không có gì đặc biệt; mặt khác, tố chất của ngươi không có gì đặc biệt. Một điểm quan trọng hơn là ngươi cũng giống như những người khác, tràn đầy tâm tính bại hoại, không hiểu lẽ thật, và là đồng loại của Sa-tan chống đối Đức Chúa Trời. Ngươi có gì để khoe khoang? Rõ ràng không có gì để khoe khoang. Chút sở trường, kỹ năng, ân tứ và tài cán của ngươi không đáng nhắc đến chút nào, vì chúng không đại diện cho nhân tính bình thường và không liên quan gì tới những điều tích cực. Vậy mà, ngươi khăng khăng đưa ra những thứ không đáng nhắc đến, xem chúng như vầng hào quang của ngươi, khoe chúng ở khắp nơi như vinh quang và vốn liếng của ngươi, để mọi người xem trọng và sùng bái ngươi, thậm chí dùng chúng làm vốn liếng để ăn uống của người khác, hưởng thụ đãi ngộ tốt và sự xem trọng của người khác. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Những yêu cầu, ý nghĩ, ý định, ý niệm, v.v. vô lý này do nhân tính và lý trí bất thường tạo ra đều là biểu hiện của sự không biết xấu hổ. Nếu những biểu hiện của sự không biết xấu hổ này chiếm thế chủ đạo trong nhân tính, và trở thành một đặc trưng chính của con người, khiến họ không thể tiếp nhận và hiểu lẽ thật, thì đây là đặc trưng điển hình của kẻ địch lại Đấng Christ.

Có một số người tiêu xài của lễ để mua đồ ăn ngon, đồ dùng tốt và quần áo đẹp cho anh chị em, nói là do hiểu cho anh chị em, để họ có thể sống vui vẻ, không buồn không lo trong nhà Đức Chúa Trời, và rồi để họ tạ ơn tình yêu thương của Đức Chúa Trời. Ý nghĩ này thế nào? Có phải là rất nhân văn không? (Thưa, không phải. Họ coi của lễ của Đức Chúa Trời như tiền của mình, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, chứ không dùng của lễ một cách bình thường và hợp lý theo các nguyên tắc của nhà Đức Chúa Trời.) Vấn đề này thuộc phương diện nào của nhân tính? (Thưa, là không biết xấu hổ.) Ngay khi có được địa vị, loại người này sẽ trở thành kẻ địch lại Đấng Christ điển hình. Họ dùng của lễ để lấy lòng người khác, nói rằng: “Anh chị em thiếu quần áo và sống gian khổ. Họ gặp nhiều khó khăn nhưng không ai quan tâm đến chuyện này. Tôi đã thấy được những chuyện này thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Để tạo sự thuận tiện cho anh chị em, để anh chị em đích thân trải nghiệm được sự ấm áp, tình yêu thương lớn lao và ân điển của đức chúa trời khi sống trong nhà đức chúa trời, thì nhà đức chúa trời cần chi một số tiền để thỏa mãn mọi phương diện trong cuộc sống của họ. Cho nên, tôi cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, và cân nhắc chu toàn về những gì anh chị em thiếu hoặc cần. Mua bình giữ nhiệt để anh chị em thuận tiện uống nước và mang theo khi ra ngoài. Mua ghế cần có tựa lưng mềm để ngồi lâu không bị đau lưng. Ghế phải thuận tiện và có chiều cao, góc độ và độ mềm mại phù hợp. Dù phải chi bao nhiêu tiền, chúng ta không nên tiếc bất cứ giá nào vì anh chị em, bởi vì họ là trụ cột của nhà đức chúa trời, là vốn liếng và trụ cột vững vàng cho việc mở rộng công tác của nhà đức chúa trời. Vì vậy, chăm sóc tốt cho anh chị em thì công tác của nhà đức chúa trời cũng sẽ tốt đẹp”. Phần lớn anh chị em khi nghe điều này đều khóc lóc nức nở và đội ơn, không ngừng hô to rằng đây là tình yêu thương lớn lao của Đức Chúa Trời. Những người xử lý công việc này nghe xong thấy ấm lòng: “Cuối cùng cũng có người hiểu được lòng mình”. Đây là gì? (Thưa, là không biết xấu hổ.) Làm sao có thể là không biết xấu hổ khi mang lại phúc lợi to lớn như vậy cho anh chị em? Đây có phải là vu tội cho người ta không? (Thưa, không phải.) Họ hào phóng bằng tiền của nhà Đức Chúa Trời nhằm mua chuộc lòng người, giả vờ thông cảm, bảo vệ anh chị em. Mục đích thực sự của họ là gì? Nói một cách nhẹ nhàng là muốn được thơm lây. Nói một cách nghiêm khắc là muốn lấy lòng người khác để người ta luôn nhớ đến và có được vị trí trong lòng người ta, để người ta nhớ điểm tốt của họ. Nếu họ tiêu tiền của chính mình, thì họ sẽ đối đãi với anh chị em như vậy chứ? (Thưa, chắc chắn là sẽ không.) Bản chất thật của họ sẽ bị lộ ra, và họ sẽ không đối đãi với mọi người như vậy. Xét từ việc họ dùng của lễ của Đức Chúa Trời một cách bừa bãi theo ý mình, thì họ là những người không có nhân cách và tiêu chuẩn đạo đức, đê tiện và trơ trẽn. Họ có thể có lòng tốt đó để đối đãi với mọi người không? Họ là loại người nào? (Thưa, họ là những kẻ địch lại Đấng Christ, họ không biết xấu hổ.) Trong sự không biết xấu hổ mà loại người như kẻ địch lại Đấng Christ có trong nhân tính và biểu hiện ra ngoài cũng có chút nham hiểm độc ác – họ dùng lời nói dối để đạt được mục đích của riêng mình. Lời nào từ miệng họ nói ra là thật? Họ có vẻ như rất thông cảm, yêu thương và lo nghĩ cho mọi người, nhưng thực ra sau lưng lại ẩn chứa những ý nghĩ làm điều ác. Họ không trả bất cứ cái giá nào; họ chi tiêu của lễ, và cuối cùng nhà Đức Chúa Trời chịu tổn thất trong khi họ được lợi. Đây là chuyện mà kẻ địch lại Đấng Christ làm, họ không những không biết xấu hổ mà còn nham hiểm độc ác. Họ nói dối thành thói, nói dối và lừa gạt mọi người khắp nơi, không có một lời thật lòng nào. Chỉ riêng điều này đã đủ ghê tởm rồi, nhưng họ còn khoe khoang bản thân là người thật thà, lương thiện, tử tế với mọi người, có lòng yêu thương, hay thương người, không thể ra tay tàn nhẫn với bất kỳ ai hay nhẫn tâm trả thù những người ức hiếp mình ở khắp nơi. Họ còn khoe khoang mình là người hoàn hảo và là người tốt, muốn tạo dựng hình ảnh cho mình và có được vị trí trong lòng mọi người. Đây chẳng phải là không biết xấu hổ sao? Đây là bản tính của kẻ địch lại Đấng Christ, trong nhân tính của họ tràn đầy những thứ này.

Với những người làm xằng làm bậy và không biết xấu hổ, mọi người có thể phân định được một ít, nhưng sẽ không dễ để phân định kẻ địch lại Đấng Christ không biết xấu hổ. Ta đã thấy biểu hiện đặc biệt của một kẻ địch lại Đấng Christ không biết xấu hổ: Bình thường, hắn nhe nanh múa vuốt, nói dối thành thói, nói chuyện mạch lạc, có đầu có cuối, rất có trình tự. Tuy nhiên, khi nhìn lại thì hắn làm việc đầu voi đuôi chuột, làm xằng làm bậy và không có nguyên tắc gì cả. Sau khi thực hiện bổn phận của mình trong nhà Đức Chúa Trời một thời gian, thì hắn làm gì cũng phạm sai lầm, cũng không được. Vấn đề quan trọng nhất là hắn vẫn muốn mê hoặc mọi người, để lại ấn tượng tốt trong lòng họ, thăm dò khắp nơi xem người khác nhận định gì về hắn và liệu hắn có được xem trọng hay không. Cuối cùng, thấy hắn liên tục phạm sai lầm khi thực hiện bổn phận, làm gì cũng không được, nhà Đức Chúa Trời đã đuổi hắn đi. Hắn không những không nhận biết được những biểu hiện rõ ràng như vậy, mà còn tỏ vẻ đặc biệt vô tội khi bị đuổi đi. Vẻ vô tội này là có ý gì? Nghĩa là hắn không bao giờ thừa nhận những việc ác mình đã làm – nói dối, lừa gạt và mê hoặc người khác, cũng như tạo ra vương quốc độc lập, đưa hội thánh vào sự kiểm soát của nhà hắn, làm xằng làm bậy và làm việc không có nguyên tắc gì cả, không bao giờ tìm kiếm lẽ thật, thậm chí muốn làm gì thì làm, v.v. – và hắn không hề nhận biết được chúng. Ngược lại, hắn cho rằng mình đã thực hiện bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời nhiều năm như thế, đã chịu đựng nhiều đau khổ, trả giá nhiều như thế, tốn rất nhiều thời gian và dâng hiến nhiều sinh lực như thế nhưng kết cục lại ra nông nỗi này, mất hết danh tiếng giữa mọi người, bị mọi người khinh thường, không ai thương xót hắn hay thông cảm cho hắn, không ai có thể nói đỡ cho hắn. Đây chẳng phải là tỏ vẻ vô tội sao? Việc tỏ vẻ vô tội này là biểu hiện của loại nhân tính nào? (Thưa, là không có lý trí và không biết xấu hổ.) Đúng vậy. Hắn coi những chuyện mình đã làm và bổn phận mà hắn phải thực hiện là công lao của bản thân. Hắn hoàn toàn phủ nhận những chuyện không phù hợp với nguyên tắc lẽ thật hoặc gây gián đoạn hoặc nhiễu loạn mà hắn đã làm, và cuối cùng hắn vẫn tỏ vẻ vô tội. Đây chính là không biết xấu hổ, và hắn là kẻ địch lại Đấng Christ điển hình. Các ngươi đã bao giờ gặp người như vậy chưa? Bất kể ngươi để họ phụ trách điều gì hay bảo họ làm công tác gì, họ đều lôi kéo các thế lực, tạo ra một vương quốc độc lập, không để người khác nổi bật hơn mình. Họ muốn thể hiện rõ bản thân, muốn lấn át tất cả mọi người, không lời nào họ nói là thật, khiến người nghe không biết lời nào là thật, lời nào là giả. Cuối cùng, khi bị đuổi đi, họ vẫn cảm thấy mình đặc biệt vô tội và hi vọng có người bênh vực họ. Các ngươi nói xem sẽ có ai bênh vực họ đây? (Thưa, sẽ không có ai cả.) Nếu có, thì là người không rõ chân tướng, kẻ hồ đồ, người bị họ mê hoặc, hoặc là đồng loại của họ.

D. Ích kỷ và đê tiện

Những kẻ địch lại Đấng Christ thì không có lương tâm, lý trí hay nhân tính. Họ không chỉ không biết xấu hổ mà còn có một đặc trưng điển hình khác: họ đặc biệt ích kỷ và đê tiện. Không khó để nắm bắt nghĩa đen của sự “ích kỷ và đê tiện”: chính là chỉ biết lợi ích của riêng mình. Bất cứ điều gì liên quan đến lợi ích riêng của họ thì họ để tâm, sẽ chịu khổ và trả giá vì nó, bỏ ra tâm tư và sinh lực mà thực hiện nó. Còn điều gì không liên quan đến lợi ích của riêng mình thì họ sẽ làm ngơ và không để ý đến; những người khác muốn làm gì cứ làm, có ai gây nhiễu loạn và gián đoạn, họ cũng mặc kệ, chẳng liên quan gì đến họ. Nói nhẹ thì họ không lo chuyện bao đồng. Nhưng nói chính xác hơn thì loại người này đê tiện, bỉ ổi, bẩn thỉu; chúng ta xác định tính chất của họ là “ích kỷ và đê tiện”. Sự ích kỷ và đê tiện của những kẻ địch lại Đấng Christ biểu hiện như thế nào? Hễ chuyện gì có lợi cho địa vị hay danh tiếng của họ, thì họ sẽ dốc công sức mà nói năng và làm việc, sẵn lòng chịu đựng mọi đau khổ. Nhưng khi liên quan đến công tác do nhà Đức Chúa Trời sắp xếp, hoặc công tác có lợi cho sự phát triển sự sống của dân được Đức Chúa Trời chọn, thì họ lại hoàn toàn phớt lờ. Ngay cả khi những kẻ ác gây nhiễu loạn và gián đoạn, làm đầy rẫy việc ác, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của hội thánh, họ vẫn không quan tâm, không hỏi han, như thể điều này không liên quan gì đến họ. Và nếu ai đó phát hiện ra và phản ánh về những việc ác của kẻ ác, thì họ nói rằng họ không nhìn thấy gì, và giả vờ không biết. Nhưng nếu ai đó tố giác họ và vạch trần rằng họ không làm công tác thực tế và chỉ mưu cầu danh lợi, địa vị, họ sẽ thấy tức giận. Họ sẽ vội vã triệu tập mọi người nghiên cứu cách đối phó, điều tra xem ai đã đánh sau lưng họ, ai là kẻ đầu sỏ, ai là người có liên quan. Họ sẽ không ăn ngủ được cho đến khi đã làm rõ sự tình và giải quyết triệt để; thậm chí họ chỉ vui vẻ khi đã hạ bệ được tất cả những người có liên quan đến việc tố giác họ. Chẳng phải đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện sao? Họ có đang làm công tác của hội thánh không? Họ đang làm việc vì quyền lực và địa vị của mình, thuần túy và đơn giản như thế. Họ đang lo việc riêng của họ. Bất kể đảm đương công tác gì, những kẻ địch lại Đấng Christ không bao giờ suy xét đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời. Họ chỉ suy xét xem lợi ích của bản thân có bị tổn hại hay không, chỉ nghĩ về chút việc nhỏ trước mắt và có lợi cho họ. Đối với họ, công tác chính của hội thánh chỉ là điều họ làm khi rảnh rỗi. Họ không hề coi trọng nó. Họ chỉ làm khi bị thúc ép, chỉ làm những gì họ thích làm, và chỉ làm những việc để duy trì địa vị và quyền lực của riêng mình. Trong mắt họ, công tác do nhà Đức Chúa Trời sắp xếp, công tác truyền bá phúc âm, và lối vào sự sống của những người được Đức Chúa Trời chọn đều không quan trọng. Dù người khác gặp khó khăn gì trong công tác, đã phát hiện ra và phản ánh vấn đề gì với họ, lời nói chân thành đến mức nào, thì những kẻ địch lại Đấng Christ cũng không để ý đến, không nhúng tay vào, cứ như thể điều này không liên quan gì đến họ. Bất kể công tác của hội thánh phát sinh vấn đề lớn thế nào, họ cũng không quản, không hỏi han. Ngay cả khi vấn đề đang ở ngay trước mắt, họ cũng chỉ giải quyết một cách chiếu lệ. Chỉ khi nào họ bị Bề trên trực tiếp tỉa sửa và ra lệnh giải quyết một vấn đề thì họ mới miễn cưỡng làm chút công tác thực tế và trình cho Bề trên xem thứ gì đó; ngay sau đó, họ sẽ tiếp tục bận rộn với việc riêng của mình. Đối với công tác của hội thánh, đối với những việc quan trọng ở phạm vi rộng hơn, họ không quan tâm, họ không xem ra gì. Thậm chí có phát hiện vấn đề, họ cũng không xử lý, và họ đưa ra những câu trả lời qua loa chiếu lệ hoặc ậm ừ khi được hỏi về vấn đề, chỉ giải quyết chúng một cách hết sức miễn cưỡng. Đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện, có phải không? Hơn nữa, bất kể những kẻ địch lại Đấng Christ đang thực hiện bổn phận gì thì họ cũng chỉ suy nghĩ xem có thể xuất đầu lộ diện hay không; chỉ cần có thể nâng cao danh tiếng của họ thì họ sẽ vắt óc, nghĩ đủ mọi cách mà học và thực hiện; chỉ cần có thể xuất đầu lộ diện là được. Bất kể họ làm gì hay nghĩ gì, đâu đâu họ cũng chỉ nghĩ cho danh lợi và địa vị của chính họ. Không cần biết họ đang thực hiện bổn phận gì, họ chỉ tranh giành xem ai cao hơn hay thấp hơn, ai thắng ai thua, ai có uy tín lớn hơn hay nhỏ hơn. Họ chỉ quan tâm đến việc có bao nhiêu người sùng bái và ngưỡng mộ họ, bao nhiêu người nghe theo họ, và có bao nhiêu người đi theo họ. Họ không bao giờ thông công lẽ thật hay giải quyết các vấn đề thực tế. Họ không bao giờ cân nhắc xem thực hiện bổn phận như thế nào mới có thể đạt đến làm việc có nguyên tắc, cũng không phản tỉnh bản thân xem mình có trung thành, có làm hết trách nhiệm hay không, công tác của mình có gì sai lệch hoặc thiếu sót không, hay có bất kỳ vấn đề nào tồn tại không, càng không cân nhắc đến chuyện yêu cầu của Đức Chúa Trời là gì, và tâm ý của Đức Chúa Trời là gì. Họ không để ý một chút nào đến tất cả những điều này. Họ chỉ miệt mài làm việc vì danh lợi và địa vị, để thỏa mãn những tham vọng và dã tâm của chính họ. Chẳng phải đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện sao? Điều này đã hoàn toàn bộc lộ ra rằng nội tâm họ tràn đầy những tham vọng, dã tâm và những yêu cầu vô lý; mọi thứ họ làm đều bị chi phối bởi những tham vọng và dã tâm của họ. Bất kể họ làm gì thì động lực và ngọn nguồn đều đến từ những tham vọng, dã tâm và những yêu cầu vô lý của chính họ. Đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện điển hình.

Một số lãnh đạo không thực hiện công tác thực tế nào cả; để báo cáo kết quả công tác lên Bề trên, cũng như để không bị tỉa sửa, không bị cách chức và để giữ được địa vị của mình, họ dốc hết tâm tư vào các anh chị em, khiến các anh chị em phục vụ cho họ. Trong công tác của mình, họ chỉ giảng câu chữ và đạo lý, không thông công về nguyên tắc lẽ thật, giải quyết vấn đề thực tế, giúp đỡ mọi người bằng lòng yêu thương, thông cảm cho khó khăn của người khác và chưa từng giải quyết khó khăn thực tế mà mọi người gặp phải trong khi thực hiện bổn phận của mình và trong lối vào sự sống. Họ không nâng đỡ những người tiêu cực. Ngoài đàn áp và quở trách, họ chỉ giảng đạo lý và hô khẩu hiệu. Mục đích của họ là gì? Họ không quan tâm đến gánh nặng của Đức Chúa Trời, mà muốn lợi dụng thành quả làm bổn phận của các anh chị em, hòng tô son điểm phấn cho bản thân và giữ được địa vị của mình. Nếu các anh chị em đạt kết quả tốt khi thực hiện bổn phận, họ sẽ rất cao hứng. Họ sẽ đến chỗ Bề trên để tranh công. Trong lòng họ tự tâng bốc phẩm hạnh của mình và cảm thấy mình đã làm tốt bổn phận. Ngoài ra, họ còn kể với Bề trên rằng họ đã gặp biết bao khó khăn khi thực hiện công tác này, rằng Đức Chúa Trời đã mở lối thoát cho họ ra sao, họ đã dẫn dắt các anh chị em cùng nhau nỗ lực vượt qua những khó khăn này như thế nào, cũng như họ đã giúp đỡ các anh chị em hoàn thành công tác này như thế nào, họ đã giữ nguyên tắc và thanh trừ kẻ ác như thế nào. Họ còn phải phô trương cái giá mà họ đã trả và những gì họ đã cống hiến khi thực hiện công tác của mình, để Bề trên biết rằng công tác được thực hiện tốt là nhờ công lao của họ. Ẩn ý của họ là nói cho Bề trên biết rằng: “Tôi là một lãnh đạo danh xứng với thực, và các vị đã đúng khi chọn tôi làm lãnh đạo”. Đây chẳng phải là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện hay sao? Những người có biểu hiện ích kỷ và đê tiện trong phương diện nhân tính thường có vài câu cửa miệng. Chẳng hạn, sau khi được sắp xếp làm lãnh đạo của một hội thánh, họ luôn nói: “Ở hội thánh của tôi, đời sống hội thánh của chúng tôi tốt biết bao. Các anh chị em của tôi có lối vào sự sống tốt và sâu sắc biết bao, tất cả đều có trải nghiệm sự sống. Hãy nhìn xem họ yêu kính đức chúa trời như thế nào, và công tác của chúng tôi được thực hiện ra sao”. Đây là những câu cửa miệng của kẻ địch lại Đấng Christ. Từ những câu cửa miệng của họ có thể phán đoán rằng, rõ ràng là họ coi các anh chị em mà họ phụ trách trong hội thánh là bầy chiên của mình, coi mọi thứ họ kiểm soát trong hội thánh là tài sản tư nhân. Vậy chẳng phải là không biết xấu hổ hay sao? Tại sao lại gọi là không biết xấu hổ? Mọi biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện đều nảy sinh từ việc không biết xấu hổ. Do đó, ích kỷ và đê tiện chính là không biết xấu hổ. Loại người này có biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện thì chắc chắn là thứ không biết xấu hổ. Bảo họ làm lãnh đạo và phụ trách một hội thánh, dẫn dắt những người được Đức Chúa Trời chọn làm bổn phận của họ, và thực hiện một số công tác cụ thể, họ sẽ coi những điều này là tài sản tư nhân của mình. Không ai được phép động vào; họ hoàn toàn là người có tiếng nói quyết định trong mọi chuyện. Kẻ địch lại Đấng Christ coi những người được Đức Chúa Trời chọn, công tác của hội thánh cũng như trang thiết bị và tài sản của hội thánh là tài sản tư nhân của mình. Bản thân điều này đã có vấn đề rồi: Họ muốn bá chiếm tài sản của nhà Đức Chúa Trời và chiếm đoạt những người được Đức Chúa Trời chọn này. Hơn nữa, họ coi những điều này là lưng vốn để tranh giành với người khác xem ai cao ai thấp, thậm chí không ngần ngại bán rẻ lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và hãm hại những người được Đức Chúa Trời chọn. Các ngươi nói xem những kẻ địch lại Đấng Christ có còn lương tâm và lý trí không? Trong lòng họ có chỗ nào dành cho Đức Chúa Trời không? Họ có lòng kính sợ và thuận phục Đức Chúa Trời không? Hoàn toàn không. Vì vậy, gọi những kẻ địch lại Đấng Christ là sai dịch của Sa-tan hay ma quỷ hạ giới cũng không hề quá đáng chút nào. Không có Đức Chúa Trời hay hội thánh nào trong lòng của một kẻ địch lại Đấng Christ, và họ càng không để mắt đến những người được Đức Chúa Trời chọn. Nói Ta nghe, ở đâu có các anh chị em, có Đức Chúa Trời thực hiện công tác mà không phải là nhà Đức Chúa Trời, mà không phải là hội thánh? Nhưng loại người như kẻ địch lại Đấng Christ chỉ suy nghĩ đến những chuyện trong phạm vi địa bàn của họ. Họ bỏ mặc và không quan tâm đến những nơi khác. Ngay cả khi họ nhìn ra vấn đề, họ cũng không để ý. Nghiêm trọng hơn là khi có một địa phương xảy ra vấn đề, tạo thành tổn thất cho công tác của hội thánh, họ cũng chẳng chú ý đến. Khi được hỏi tại sao họ lại không chú ý đến, họ đưa ra một bộ những ngụy biện vô lý, nói rằng: “Không giữ chức vụ gì thì đừng lo việc của chức vụ đó”. Lời này của họ nghe có vẻ có lý trí, có vẻ như họ làm việc có giới hạn, bên ngoài không nhìn ra được vấn đề gì, nhưng thực chất của nó là gì? Đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện. Họ chỉ làm việc vì bản thân họ, chỉ vì danh lợi và địa vị của riêng họ. Họ không hề thực hiện bổn phận của họ. Đây là một phương diện đặc trưng điển hình khác của những kẻ địch lại Đấng Christ – họ ích kỷ và đê tiện.

Thực chất của sự ích kỷ và đê tiện của những kẻ địch lại Đấng Christ rất rõ ràng; những biểu hiện dạng này của họ đặc biệt nổi bật. Hội thánh giao cho họ một công tác, và nếu công tác này mang lại sự nổi tiếng và lợi ích, và để họ được ra mặt, thì họ rất hứng thú và sẵn sàng tiếp nhận. Nếu đó là công tác khiến họ đắc tội với người ta, mất nhiều công sức mà chẳng được lòng ai, hoặc là không thể cho họ được ra mặt và gây bất lợi cho danh lợi và địa vị của họ, thì họ không thấy hứng thú và sẽ không tiếp nhận, như thể công tác này không liên quan gì đến họ và không phải là việc họ nên làm. Khi gặp khó khăn, họ sẽ không đời nào tìm kiếm lẽ thật để giải quyết chúng, càng không cố nhìn vào đại cục và suy xét đến công tác của hội thánh. Ví dụ như trong phạm vi công tác của nhà Đức Chúa Trời, dựa trên nhu cầu công tác tổng thể, có thể có một số sự điều chuyển nhân sự. Nếu một vài người được điều chuyển khỏi một hội thánh, thì các lãnh đạo hội thánh đó tiếp cận vấn đề này như thế nào mới được xem là có lý trí? Nếu họ chỉ quan tâm đến lợi ích của hội thánh của mình, thay vì lợi ích tổng thể, hoàn toàn không sẵn lòng thuyên chuyển nhân sự, thì vấn đề là gì? Tại sao, với tư cách là lãnh đạo hội thánh, họ không thể thuận phục những sự sắp xếp đã thống nhất của nhà Đức Chúa Trời? Một người như vậy có quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời không? Họ có chú ý đến tình hình tổng thể của công tác không? Nếu họ không nghĩ đến công tác tổng thể của nhà Đức Chúa Trời mà chỉ nghĩ đến lợi ích của hội thánh họ, thì chẳng phải họ rất ích kỷ và đê tiện sao? Các lãnh đạo hội thánh phải thuận phục vô điều kiện sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời, cũng như những sự sắp xếp và điều phối tập trung của nhà Đức Chúa Trời, như vậy mới là phù hợp với các nguyên tắc lẽ thật. Khi công tác của nhà Đức Chúa Trời yêu cầu, thì bất kể là ai cũng phải quy phục sự điều phối và sắp xếp của nhà Đức Chúa Trời, và tuyệt đối không chịu sự kiểm soát của bất kỳ cá nhân lãnh đạo hay người làm công nào như thể mình thuộc về họ và do họ quyết định. Dân được Đức Chúa Trời chọn thuận phục những sự sắp xếp đã thống nhất của nhà Đức Chúa Trời là chuyện thiên kinh địa nghĩa, và không ai được gây khó dễ, trừ khi một cá nhân lãnh đạo hoặc người làm công thực hiện sự điều chuyển tùy tiện và không phù hợp với nguyên tắc – trong trường hợp này thì có thể không nghe lời. Nếu là sự thuyên chuyển phù hợp với các nguyên tắc thì dân được Đức Chúa Trời chọn đều phải thuận phục, và không lãnh đạo hay người làm công nào có quyền lực hay bất kỳ lý do nào để cố kiểm soát bất kỳ ai. Các ngươi nói xem có bất kỳ công tác nào không phải là công tác của nhà Đức Chúa Trời không? Có bất kỳ công tác nào không liên quan đến việc mở rộng phúc âm vương quốc của Đức Chúa Trời không? Tất cả đều là công tác của nhà Đức Chúa Trời, mỗi công tác đều như nhau, không có “của anh” và “của tôi”. Nếu sự điều chuyển phù hợp với nguyên tắc và dựa trên các yêu cầu của công tác hội thánh, thì những người này nên đến nơi cần họ nhất. Ấy thế mà, phản ứng của những kẻ địch lại Đấng Christ khi đối mặt với dạng tình huống này là gì? Họ tìm đủ loại cớ và lý do khác nhau để giữ những người phù hợp này ở bên họ, và họ chỉ cung cấp hai người bình thường, và rồi tìm cớ nào đó để gây khó khăn đối với ngươi, hoặc nói rằng công tác quá bận rộn, hoặc rằng họ thiếu người làm, khó tìm người, và nếu hai người này bị thuyên chuyển, công tác sẽ bị ảnh hưởng. Và họ hỏi ngươi họ phải làm gì, và khiến ngươi cảm thấy nếu thuyên chuyển những người này thì sẽ nợ họ món nợ ân tình. Chẳng phải đây là cách làm của ma quỷ sao? Đây là cách những người ngoại đạo làm việc. Những người luôn cố gắng và bảo vệ lợi ích riêng của mình trong hội thánh thì có phải là người tốt không? Họ có phải là những người hành động theo nguyên tắc không? Tuyệt đối không phải. Họ là những người ngoại đạo và những kẻ chẳng tin. Và chẳng phải đây chính là ích kỷ và đê tiện sao? Nếu ai đó có tố chất tốt được điều chuyển từ dưới quyền kẻ địch lại Đấng Christ để thực hiện một bổn phận khác, thì trong lòng kẻ địch lại Đấng Christ sẽ kiên quyết chống đối và cự tuyệt – họ muốn bỏ ngang, và không còn hăng hái làm lãnh đạo hay trưởng nhóm nữa. Đây là vấn đề gì? Tại sao họ không thuận phục những sự sắp đặt của hội thánh? Họ nghĩ rằng việc điều chuyển “cánh tay phải” của họ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và tiến độ công tác của họ, và hệ quả là địa vị và danh tiếng của họ sẽ bị ảnh hưởng, và điều này sẽ buộc họ phải làm việc vất vả hơn, khổ sở hơn để đảm bảo hiệu quả công tác – đó là điều mà họ không muốn nhất. Họ tham hưởng an nhàn đã thành quen và không muốn làm việc vất vả hơn hay khổ sở hơn, vì vậy họ không muốn để người kia đi. Nếu nhà Đức Chúa Trời nhất quyết điều chuyển, họ sẽ lớn tiếng oán trách, thậm chí muốn bỏ ngang công việc đang làm. Chẳng phải đây là ích kỷ và đê hèn sao? Những người được Đức Chúa Trời chọn phải được nhà Đức Chúa Trời điều phối một cách thống nhất. Chuyện này không liên quan đến bất kỳ lãnh đạo, trưởng nhóm hay cá nhân nào. Mọi người đều phải hành động theo nguyên tắc; đây là quy củ trong nhà Đức Chúa Trời. Những kẻ địch lại Đấng Christ không làm việc theo các nguyên tắc của nhà Đức Chúa Trời, họ luôn mưu đồ và tính toán vì địa vị và lợi ích của mình, và muốn lợi dụng các anh chị em có tố chất tốt phục vụ họ để củng cố quyền lực và địa vị của họ. Đây chẳng phải là ích kỷ và đê tiện sao? Bề ngoài, việc giữ những người có tố chất tốt bên mình và không cho họ được nhà Đức Chúa Trời điều chuyển có vẻ như là họ đang nghĩ cho công tác của hội thánh, nhưng thực ra họ chỉ nghĩ đến quyền lực và địa vị của chính mình, chứ không hề nghĩ đến công tác của hội thánh. Họ sợ rằng nếu làm không tốt công tác của hội thánh, thì sẽ bị cách chức, và mất địa vị. Những kẻ địch lại Đấng Christ không hề suy xét đến công tác tổng thể của nhà Đức Chúa Trời, mà chỉ nghĩ đến địa vị của chính họ, bảo vệ địa vị của bản thân, vì để bảo vệ địa vị của bản thân mà không tiếc gây tổn hại cho lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, lấy sự tổn thất cho công tác của hội thánh làm cái giá mà bảo vệ địa vị và lợi ích của mình. Đây là ích kỷ và đê hèn. Khi đối mặt với tình huống như vậy, ít nhất người ta phải dùng lương tâm mà suy nghĩ: “Những người này đều là người của nhà Đức Chúa Trời, họ không phải là tài sản của cá nhân tôi. Tôi cũng là thành viên của nhà Đức Chúa Trời. Tôi có quyền gì để ngăn nhà Đức Chúa Trời thuyên chuyển người chứ? Tôi nên suy xét đến những lợi ích tổng thể của nhà Đức Chúa Trời, thay vì chỉ tập trung vào công tác trong phạm vi trách nhiệm của riêng mình”. Đó là cách nghĩ cần có ở những người có lương tâm và lý trí, và là lý trí nên có ở những người tin Đức Chúa Trời. Nhà Đức Chúa Trời làm công tác tổng thể, còn các hội thánh thì làm công tác cục bộ. Do đó, khi nhà Đức Chúa Trời có yêu cầu đặc biệt đối với hội thánh, điều quan trọng nhất đối với các lãnh đạo và người làm công là thuận phục những sự sắp xếp của nhà Đức Chúa Trời. Những lãnh đạo giả và những kẻ địch lại Đấng Christ thì không có lương tâm và lý trí như vậy. Tất cả bọn họ đều quá ích kỷ, họ chỉ suy xét cho bản thân, và không suy xét cho công tác của hội thánh. Họ chỉ suy xét lợi ích ngay trước mắt, không suy xét công tác toàn cục của nhà Đức Chúa Trời, và vì vậy họ tuyệt đối không thuận phục những sự sắp xếp của nhà Đức Chúa Trời. Họ cực kỳ ích kỷ và đê tiện. Trong nhà Đức Chúa Trời, họ còn dám ngang ngược, thậm chí còn dám quyết giữ ý mình; đây là những người thiếu nhân tính nhất, là những kẻ tà ác. Những kẻ địch lại Đấng Christ là loại người như vậy. Họ luôn coi công tác của hội thánh, các anh chị em, và thậm chí mọi tài sản của nhà Đức Chúa Trời nằm trong phạm vi trách nhiệm của họ như tài sản riêng của họ. Họ tin rằng những thứ này được phân phối, chuyển giao và sử dụng như thế nào là tùy ở họ, và nhà Đức Chúa Trời không được phép can thiệp. Một khi chúng đã ở trong tay họ thì chúng như thể thuộc quyền sở hữu của Sa-tan, không ai được phép động vào chúng. Họ là trùm sò một phương, là vua một vùng núi, và bất cứ ai đến địa bàn của họ đều phải ngoan ngoãn và uốn mình theo sự chỉ huy và điều động của họ, nhìn sắc mặt họ mà làm. Đây là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Họ không suy nghĩ đến công tác của nhà Đức Chúa Trời, họ không làm việc theo nguyên tắc một chút nào và chỉ suy nghĩ đến những lợi ích và địa vị của riêng họ – đây chính là một đặc trưng rõ ràng của sự ích kỷ và đê tiện của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ.

Vẫn còn một tình huống khác. Bất luận là tiền bạc hay đồ vật do các anh chị em dâng hiến, thì theo tình huống thông thường, cho dù số tiền là bao nhiêu cũng phải giao cho nhà Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, một số kẻ địch lại Đấng Christ lại lầm tưởng rằng: “Tiền do các anh chị em trong hội thánh dâng hiến đều thuộc sở hữu của hội thánh chúng tôi, do hội thánh bảo quản và sử dụng. Chúng tôi sử dụng và phân phối như thế nào thì cũng không ai có quyền can thiệp, càng không có tư cách mang đi”. Vì vậy, nếu ngươi hỏi họ, hội thánh đã nhận được bao nhiêu tiền dâng hiến, họ sẽ không nói cho ngươi biết con số thực tế vì sợ ngươi lấy đi. Một số người còn tự hỏi: “Sợ bị lấy đi là có ý gì? Chẳng lẽ họ muốn tự mình tiêu xài hay sao?”. Không hẳn vậy. Họ cho rằng: “Hội thánh của chúng tôi cũng cần tiền. Nếu bị lấy đi thì làm sao chúng tôi thực hiện công tác của mình được?”. Bề trên có nguyên tắc để xử lý những chuyện này, vậy tại sao ngươi lại không làm việc theo nguyên tắc? Họ đã để lại một phần đủ để ngươi sử dụng cho công tác của mình, phần còn lại được nhà Đức Chúa Trời an bài một cách thống nhất. Những tài vật này không phải là tài sản tư nhân của lãnh đạo hội thánh nào cả mà là đồ vật của nhà Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, để thỏa mãn dã tâm và dục vọng cũng như để công tác của bản thân và tài vật trong phạm vi thế lực của mình có sự đảm bảo, một số kẻ địch lại Đấng Christ giữ lại những thứ này làm của riêng, không cho phép bất cứ ai sử dụng. Đây chẳng phải là biểu hiện của sự ích kỷ và đê tiện hay sao? Đây cũng là một biểu hiện cụ thể và điển hình trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ.

Những kẻ địch lại Đấng Christ này là kẻ xấu xa, ác độc, xấu xí, tà ác, bỉ ổi và đê tiện. Nói đến loại người này thôi là thấy kinh tởm và tức giận. Họ có thể trông giống con người ở vẻ bề ngoài, nói chuyện cũng rất êm tai và có vẻ hiểu, thông suốt mọi đạo lý. Nhưng ngay khi làm việc, nhân tính xấu xa của họ sẽ bộc lộ ra ngoài, khó coi không chịu nổi. Chính vì mỗi kẻ địch lại Đấng Christ đều có những thứ xấu xa này trong phẩm chất nhân tính nên họ mới có thể làm những việc ác đó. Đó là lý do vì sao họ bị gọi là kẻ địch lại Đấng Christ. Lô-gích này có đúng không? (Thưa, đúng.) Tức là, chính vì có những tâm tính hung ác và tà ác đó trong phẩm chất nhân tính mà họ mới có thể làm ra những việc ác mà kẻ địch lại Đấng Christ làm và mới được xác định tính chất là kẻ địch lại Đấng Christ. Chuyện chính là như vậy. Nếu một người là kẻ địch lại Đấng Christ, thì liệu có đúng không nếu nói rằng nhân tính của họ thiện lương, chính trực, trung thực và chân thành? Chắc chắn là không. Nếu một người nói dối thành thói, thì người đó mang bóng dáng của kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu một người nham hiểm độc ác, thì người đó cũng mang bóng dáng của kẻ địch lại Đấng Christ. Nếu một người ích kỷ, đê tiện, sống chỉ vì lợi ích của bản thân, làm xằng làm bậy và không biết xấu hổ, thì họ là kẻ ác. Nếu kẻ ác này nắm quyền, họ chính là kẻ địch lại Đấng Christ.

E. Bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu

Trong nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ còn có một thứ khiến người ta vừa kinh tởm vừa chán ghét, chính là họ bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu. Nếu trong hội thánh hoặc trên thế giới có một số người có tiếng tăm, địa vị hoặc quyền thế, thì bất luận người đó là ai, những kẻ địch lại Đấng Christ cũng vô cùng đố kỵ và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, còn biết nịnh bợ nữa. Nếu những kẻ địch lại Đấng Christ tin vào Cơ Đốc giáo, họ sẽ nói rằng đầu não nào đó của giới chính trị là người có đức tin. Và nếu họ tiếp nhận bước công tác này của Đức Chúa Trời ở thời kỳ sau rốt, họ sẽ nói mục sư nào đó thuộc giáo phái lớn cũng đã tiếp nhận rồi. Bất kể làm việc gì, họ cũng phải sử dụng chiêu bài, phải sùng bái cũng như noi theo những người có tiếng tăm, và ít nhất phải bám víu vào một người có tiếng tăm hoặc có địa vị thì mới cảm thấy thỏa mãn. Đối với người có địa vị, thì cho dù đó là người tốt hay kẻ xấu, những kẻ địch lại Đấng Christ cũng không ngừng tâng bốc lấy lòng, a dua nịnh hót. Thậm chí, họ còn sẵn lòng bưng trà đổ bô cho người đó. Mặt khác, đối với người không có địa vị, thì cho dù người đó chính trực, trung thực và thiện lương đến đâu, những kẻ địch lại Đấng Christ cũng ức hiếp và chà đạp bất cứ khi nào có thể. Họ thường kể về việc anh này anh kia trong xã hội là ông chủ xí nghiệp, bố của anh này anh kia là người giàu có, nhà anh này anh kia có nhiều tiền thế nào, và dòng họ hoặc công ty của anh này anh kia lớn đến mức nào, có danh tiếng thế nào trong xã hội. Những lãnh đạo giả và kẻ địch lại Đấng Christ trong hội thánh có làm những việc ác nào thì kẻ địch lại Đấng Christ cũng không tố giác, lột trần hay phân định. Thay vào đó, họ bám đuôi những người đó, bảo gì làm nấy. Họ trở thành tùy tùng, lính quèn và nô lệ của bất cứ cấp lãnh đạo nào mà họ đi theo. Khi đối xử với người có quyền có thế, có tiền tài và có địa vị, họ tỏ ra vô cùng khôn khéo, hèn mọn và vô năng. Họ cực kỳ nghe lời, thuận theo, người ta nói gì thì họ cũng có thể gật đầu và nghe theo. Tuy nhiên, khi đối xử với người bình thường không có địa vị, họ sẽ thể hiện ra một bộ mặt khác. Họ luôn dùng khí thế áp đảo người khác khi nói chuyện, muốn tài trí hơn người, cứ như thể họ bất khả chiến bại, mạnh hơn và cao hơn bất cứ ai, khiến mọi người không thể nhìn ra được bất cứ vấn đề, thói xấu hay nhược điểm nào trên người họ. Đây là phẩm chất nhân tính gì? Giữa phẩm chất nhân tính này với sự nham hiểm độc ác và không biết xấu hổ có mối quan hệ nào không? (Thưa, có.) Bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu – đây chẳng phải là mặt xấu xa trong nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ hay sao? Các ngươi nói xem những người có nhân tính như vậy thì có phải người chính trực hay không? (Thưa, không phải.) Những gì họ nói với người có địa vị và người quyền quý có phải là sự thật hay không? Những gì họ nói với kẻ yếu thế có phải là sự thật hay không? (Thưa, tất cả đều không phải sự thật.) Do đó, điều này có chút liên quan đến việc nói dối thành thói. Xét từ điều này, thì phẩm chất nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ tồi tệ đến cực điểm, và họ có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Loại người này có một biệt danh – “tắc kè hoa”. Họ không bao giờ đối xử với mọi người dựa vào nguyên tắc lẽ thật, nhân tính hay việc người đó có theo đuổi lẽ thật trong nhà Đức Chúa Trời hay không. Thay vào đó, họ đối xử với mọi người khác nhau chỉ dựa vào địa vị và thế lực của người đó. Khi đối xử với những người có địa vị và bản lĩnh, họ cố hết sức lấy lòng, nịnh bợ, và đến gần. Ngay cả khi bị người đó đánh đập hay mắng nhiếc, họ cũng cam tâm tình nguyện mà không một lời oán giận. Thậm chí họ còn không ngừng nhượng bộ và ra vẻ đáng thương, mặc dù thật ra những gì họ nghĩ trong lòng hoàn toàn khác với biểu hiện bên ngoài. Khi một người có địa vị và danh vọng nói một câu, thì cho dù đó là luận điệu hoang đường và tà thuyết của Sa-tan, hoàn toàn không liên quan đến lẽ thật, họ vẫn có thể nghe theo, gật đầu và tiếp nhận ngoài mặt. Mặt khác, một người không có địa vị hay bản lĩnh thì có nói đúng đến đâu, họ cũng phớt lờ và coi thường. Những gì người đó nói có phù hợp với nguyên tắc và lẽ thật đến đâu, họ cũng không nghe theo mà trái lại còn phản bác, chế nhạo và châm biếm. Đây là một phương diện đặc trưng khác trong phẩm chất nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ. Xét từ phương thức và nguyên tắc họ đối nhân xử thế, ta có thể xác định tính chất rõ ràng rằng loại người này là những người không tin chính cống. Phẩm chất nhân tính của họ biểu hiện ra một mặt đê tiện, bẩn thỉu và bỉ ổi.

Bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu là phương thức xã giao điển hình của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ. Họ nói nói cười cười và cấu kết làm bậy với những người ngoại đạo, nhưng khi quay lại và thấy các anh chị em, họ lại không có gì để nói và không có tiếng nói chung. Đây chính là những kẻ địch lại Đấng Christ. Khi đàm luận về chuyện tin Đức Chúa Trời, thực hiện bổn phận, lối vào sự sống hoặc những thay đổi trong tâm tính, họ không có gì để nói và không có hứng thú. Tuy nhiên, khi đàm luận về chuyện của những người ngoại đạo, đặc biệt là những người có tiền có thế, những nhân vật chính trị, nhân vật nổi tiếng trong xã hội, những ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh, trào lưu xã hội, cũng như những chuyện liên quan đến ăn uống chơi bời, thì họ sẽ thao thao bất tuyệt, không thể ngắt lời được. Có vẻ như họ vô cùng khao khát cuộc sống và địa vị xã hội như thế. Dù những người như thế có tin vào Đức Chúa Trời, thì cũng là vì họ có nỗi khổ tâm riêng và có những ý định, mục đích riêng. Họ tin vào Đức Chúa Trời chỉ để được phước. Cho dù tin Đức Chúa Trời rồi, họ cũng không thể buông bỏ những thứ đó. Bởi vậy, hễ cứ đàm luận đến chuyện ăn uống chơi bời là họ lại bừng bừng hứng thú. Nhưng khi họ nói chuyện với các anh chị em thì lại khác. Từ tận đáy lòng và trong sâu thẳm tâm hồn, họ khinh thường những ai tin Đức Chúa Trời, những ai mưu cầu lẽ thật, và những ai trung thực, chính trực. Họ kỳ thị và coi thường những người này. Khi loại người như kẻ địch lại Đấng Christ nhìn thấy những lãnh đạo trong hội thánh, họ nghĩ bụng: “Những người này đâu có giống lãnh đạo; nào giống quan chức đâu chứ. So với quan chức trong xã hội thì họ kém xa, thiếu cả phong độ lẫn khí chất!”. Ngay khi hỏi thêm, thì có một số lãnh đạo trình độ văn hóa không cao, trong lòng họ sẽ cảm thấy kỳ thị. Các ngươi nói xem loại người này sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy Ta? Nhìn thoáng qua, họ sẽ nghĩ: “Đấng christ, đức chúa trời nhập thể, là người bình thường có trình độ văn hóa không cao. Dáng dấp cũng không cao, tướng mạo không đặc biệt, thiếu khí chất và có cách ăn mặc bình thường. Ai cũng nói ngài có lẽ thật, chỉ có điểm này là đáng để con người chú ý hơn, ngoài ra thì ngài chẳng có gì để khoe khoang cả. Hãy nhìn xem những người quyền quý trong xã hội mặc gì? Còn ngài thì đang mặc quần áo hãng nào? Đi giày hãng nào? Ngài đang để kiểu tóc gì? Ngài có cắt tóc ở một tiệm làm tóc có tiếng không? Một lần cắt hết bao nhiêu tiền?”. Ta trả lời: “Ta chẳng tốn đồng nào cho việc cắt tóc cả; Ta tự cắt tại nhà”. Họ lại hỏi: “Thế ngài có đi làm đẹp không? Ngài có ở khách sạn không? Khách sạn mấy sao? Ngài đã bao giờ được ngồi trên một chiếc du thuyền sang trọng chưa?”. Ta trả lời: “Ta không biết những thứ này”. Vậy là họ nói: “Thế thì ngài đúng là quá thiếu kiến thức rồi. Với thân phận và địa vị cao quý như thế của ngài, cớ sao ngài lại không có kiến thức hay hiểu biết về những thứ xa hoa, cao cấp này trên thế giới? Ngài có điều kiện này thì nên thể nghiệm đôi chút. Ít nhất ngài cũng phải đến một thẩm mỹ viện cao cấp, ở khách sạn năm sao, và đi du thuyền sang trọng chứ. Ít nhất đi máy bay thì ngài cũng phải ngồi ghế hạng nhất chứ”. Khi nhìn thấy Ta, trong lòng họ rất coi thường, nhưng họ không thể không phục một điều là: “Những lời ngài nói lúc nhóm họp, tôi chưa từng nghe qua. Tôi phải lắng nghe những gì ngài nói”. Nhưng sau khi nhóm họp xong, họ lại không thừa nhận Ta nữa. Cũng như chó sói: Sau khi ngươi cho nó ăn, nó sẽ quay lại cắn ngươi. Đó là bản tính của loài sói. Khi thấy các anh chị em bình thường không có tiền cũng không có thế, mà chỉ là người yêu thích lẽ thật, có khả năng mưu cầu lẽ thật, và có thể tự nguyện thực hiện bổn phận, kẻ địch lại Đấng Christ sẽ coi thường và bài xích những người đó. Khi họ thấy Đấng Christ cũng là một người bình thường – một người mà về mọi phương diện, từ tướng mạo, vẻ ngoài cho đến khí chất đều bình thường và tầm thường – lẽ nào họ có thể ngay lập tức thay đổi tâm tính và quan điểm bên trong của mình? (Thưa, họ không thể.) Thái độ của họ đối với mọi sự vật đều dựa trên phẩm chất nhân tính của họ. Họ không có nhân tính bình thường nên thái độ của họ đối với Đấng Christ chắc chắn cũng giống như đối với một người bình thường, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có; điều này do thực chất và nhân phẩm của họ quyết định. Biểu hiện của phương diện này trong nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ cũng khiến người ta buồn nôn và chán ghét như các biểu hiện của phương diện khác.

Mấy phương diện đặc trưng trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ mà chúng ta vừa thông công, khi lấy riêng bất cứ một mục nào ra thì đều có thể nhìn ra sự tốt hoặc xấu, sự ưu tú hoặc yếu kém trong phẩm chất nhân tính của loại người này. Vậy phẩm chất nhân tính của một người nói dối thành thói là ưu tú hay yếu kém? (Thưa, yếu kém.) Nhân tính của một người ích kỷ và đê tiện là tốt hay xấu? (Thưa, xấu.) Nhân tính của một người không biết xấu hổ là tốt hay xấu? (Thưa, xấu.) Phẩm chất nhân tính của một người nham hiểm độc ác là ưu tú hay yếu kém? (Thưa, yếu kém.) Một người chỉ biết bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu, chỉ tuân thủ những nguyên tắc đó thì có phẩm chất nhân tính ra sao? (Thưa, tồi tệ.) Những người như vậy tồi tệ đến cực điểm. Họ không những không có nhân tính bình thường mà còn có thể nói chính xác rằng họ không phải con người – họ là kẻ cặn bã, là ma quỷ. Bất cứ ai không có chút lương tâm và lý trí nào thì đều là ma quỷ, không phải con người.

F. Dục vọng về vật chất cao hơn người bình thường

Trong nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ còn có một biểu hiện khác: Họ có dục vọng về vật chất cao hơn người bình thường. Tức là dục vọng và yêu cầu của họ về vật chất vô cùng lớn – không có chừng mực. Họ tràn ngập khao khát về một cuộc sống xa hoa lãng phí và có lòng tham không đáy. Có người nói: “Đa số những kẻ địch lại Đấng Christ không có biểu hiện này”. Không có không có nghĩa là biểu hiện này không tồn tại trong nhân tính của họ. Một khi người như vậy có được địa vị, thì nguyên tắc ăn mặc chải chuốt của họ là gì? Ngay khi có địa vị, họ sẽ muốn đạt được ý đồ, họ sẽ tìm cơ hội, họ sẽ có điều kiện và cuộc sống của họ sẽ khác đi. Họ sẽ có sự chú trọng trong việc ăn uống, coi trọng sự phô trương và xa hoa. Quần áo họ mặc, đồ họ dùng nhất định phải là hàng hiệu, còn ngôi nhà họ ở và chiếc xe họ đi nhất định phải cao cấp và sang trọng. Ngay cả khi họ mua xe đa dụng thì chiếc xe đó cũng phải trang bị những linh kiện sang trọng. Có người hỏi: “Nếu không có tiền thì họ chú trọng cái gì?”. Không có tiền không có nghĩa là họ không mưu cầu hoặc họ không có dục vọng đó trong nhân tính. Do đó, một khi loại người như kẻ địch lại Đấng Christ được cai quản của lễ trong nhà Đức Chúa Trời, họ sẽ tiêu xài vô độ. Họ muốn mua và hưởng thụ mọi thứ, đến mức không biết xấu hổ và khó mà kiềm chế. Khi uống trà, họ phải uống loại trà hảo hạng, tách trà thì phải mạ vàng. Khi ăn, họ phải ăn tiệc thịnh soạn, còn muốn ăn nhân sâm loại đặc biệt. Họ chỉ dùng máy tính và điện thoại của những thương hiệu hàng đầu thế giới và phải là kiểu dáng tối tân. Họ đeo những chiếc mắt kính trị giá mấy nghìn tệ, một lần làm tóc hơn mấy trăm tệ, mát-xa và tắm hơi phải hơn mấy nghìn tệ thậm chí nhiều hơn. Nói tóm lại, cái gì họ cũng muốn là cao cấp và là hàng hiệu. Họ muốn hưởng thụ bất cứ thứ gì mà các minh tinh, danh nhân và người quyền quý hưởng thụ. Một khi kẻ địch lại Đấng Christ có địa vị, tất cả những thứ xấu xí này sẽ tỏ lộ ra ngoài. Lúc nhóm họp, nếu có dăm ba người nghe họ giảng đạo, thì họ chê quá ít người và muốn tìm từ ba đến năm trăm người. Nếu người khác nói hoàn cảnh không thích hợp, có dăm ba người nhóm họp cũng khá tốt rồi, thì họ nói: “Không được, tại sao một lần giảng đạo của tôi lại chỉ có mấy người nghe như vậy? Việc này không đáng để tôi giảng đạo. Chúng ta cần mua một nhà thờ lớn có thể chứa được mấy chục nghìn người, thế thì giảng đạo mới có khí thế”. Đây chẳng phải là tìm đường chết hay sao? Đây chính là chuyện mà kẻ địch lại Đấng Christ làm. Đây chẳng phải cũng là không biết xấu hổ hay sao? Họ có dục vọng và hứng thú cực kỳ khó kiềm chế đối với vật chất và cuộc sống xa hoa. Đây cũng là một phương diện đặc trưng khác trong phẩm chất nhân tính của kẻ địch lại Đấng Christ. Ngay khi nói đến món ăn nổi tiếng, xe hơi sang trọng, quần áo hàng hiệu, và những món đồ cao cấp, đắt đỏ, mắt họ sẽ sáng lên và bốc lên lòng tham, dục vọng của họ sẽ xuất hiện. Dục vọng này đến từ đâu? Rõ ràng là bản tính của quỷ đã lộ ra. Một số kẻ địch lại Đấng Christ không có tiền nên khi nhìn thấy người khác đeo trang sức cao cấp hay đeo nhẫn kim cương hai hoặc ba carat, mắt họ sẽ sáng lên. Họ nghĩ: “Nếu không tin đức chúa trời thì mình đã có thể đeo một chiếc nhẫn năm carat”. Rồi họ suy nghĩ đến chuyện bây giờ nhẫn một carat họ cũng không có, trong lòng liền cảm thấy khó chịu và cảm thấy tin Đức Chúa Trời thật không đáng. Nhưng họ lại suy nghĩ: “Mình sẽ nhận được phước lớn sau khi tin đức chúa trời. Mình sẽ có một viên kim cương năm trăm carat và đeo nó trên đầu”. Chẳng phải họ có dục vọng sao? Nhìn thấy những người giàu có trên TV mặc trang phục hàng hiệu và ngồi trên những chiếc du thuyền sang trọng trôi trên biển, họ cảm thấy điều đó rất hạnh phúc, lãng mạn, cao sang và khiến người ta thèm muốn. Họ sẽ thèm chảy nước miếng: “Khi nào mình mới có thể trở thành kiểu người như vậy, trở thành long phượng giữa loài người? Khi nào mình mới có thể hưởng thụ cuộc sống như thế?”. Họ nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui rồi cảm thấy việc tin Đức Chúa Trời thật sự không thú vị. Nhưng rồi họ lại suy nghĩ: “Mình không thể nghĩ như vậy. Tại sao mình lại tin đức chúa trời? ‘Chịu được cái khổ nhất thiên hạ, mới đứng được trên thiên hạ’. Sau này, cuộc sống của mình sẽ tốt hơn họ nhiều. Họ đi du thuyền sang trọng, nhưng mình sẽ đi phi cơ sang trọng hoặc đĩa bay sang trọng – mình sẽ lên mặt trăng!”. Những ý nghĩ này có đáng tin một chút nào không? Có phù hợp với nhân tính bình thường không? (Thưa, không.) Đây là một thứ khác có trong nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ – họ có dục vọng cực kỳ khó kiềm chế đối với vật chất và cuộc sống xa hoa. Một khi đạt được, họ sẽ có lòng tham không đáy, sẽ lộ ra ánh mắt và bản tính tham lam, muốn có được những thứ này vĩnh viễn. Trong nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ, họ không chỉ thèm muốn quyền quý mà còn có dục vọng với vật chất và cuộc sống chất lượng cao. Nhân tính bình thường sẽ có phạm vi nhu cầu bình thường với cuộc sống và vật chất: những thứ cần thiết cho cuộc sống hằng ngày, những thứ cần thiết cho công việc và môi trường sống, cũng như những thứ cần thiết cho thân thể. Những thứ này chỉ cần đủ dùng là được, có chừng có mực dựa vào năng lực và điều kiện kinh tế của bản thân, đây được xem là tương đối bình thường. Tuy nhiên, nhu cầu và sự hưởng thụ vật chất của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ lại không bình thường và là lòng tham không đáy. Có những kẻ địch lại Đấng Christ đặc biệt mưu cầu chất lượng cuộc sống – tới gia đình tiếp đãi nào, thấy người ta chỉ nấu bữa cơm gia đình bình thường, họ sẽ có chút nổi cáu trong lòng. Hơn nữa, nếu các thành viên trong gia đình này mưu cầu lẽ thật, tương đối trung thực, không biết nói những lời lấy lòng, nịnh bợ và có vẻ thuận tình, trong lòng họ sẽ càng thêm chán ghét. Họ sẽ suy nghĩ: “Mình đi đâu để có thể được ăn ngon một chút và sống trong một ngôi nhà lớn đây? Nhà ai có điều kiện sống tốt? Nhà ai có xe ô tô và có thể đưa đón mình để mình không phải đi bộ?”. Họ luôn nghĩ đến những chuyện này. Xung quanh các ngươi có loại người như vậy không? Các ngươi có phải loại người như vậy không? (Thưa, những điều này cũng có trong nhân tính của chúng con.) Vậy các ngươi có thể kiềm chế được không? Tham hưởng an nhàn không có nghĩa là lòng tham không đáy mà phải có chừng có mực và không được làm chậm trễ bổn phận. Đây là nhân tính mà con người bại hoại bình thường có. Tuy nhiên, những kẻ địch lại Đấng Christ không hề có chừng có mực mà có lòng tham không đáy và tham lam thành thói. Đối với biểu hiện này, các ngươi có bổ sung gì không? (Thưa Đức Chúa Trời, con đã từng nhìn thấy một kẻ địch lại Đấng Christ. Lúc đó, một người chị em đã mua cho cô ta hơn chục chiếc áo khoác lông vũ, tất cả đều là hàng hiệu. Cô ta đã mặc từng chiếc một, cứ mỗi lần ra ngoài là lại thay chiếc mới. Sau đó, cô ta trở thành lãnh đạo và đã dùng của lễ của Đức Chúa Trời để mua một chiếc ô tô. Có người còn đặc biệt mua một căn nhà tốt để đặc biệt tiếp đãi cô ta. Và khi cô ta đến trung tâm thương mại, người chị em tiếp đãi cô ta sẽ đi theo phía sau. Cô ta thích bộ quần áo nào chỉ cần chỉ tay, người chị em đó sẽ vội vàng mua cho cô ta. Khi về nhà, cô ta sẽ gọi trước cho gia đình tiếp đãi và nói là muốn ăn bánh chẻo. Gia đình tiếp đãi phải tính toán cho tốt thời gian luộc bánh chẻo – không được quá sớm kẻo sẽ bị nguội, nhưng cũng không được quá muộn kẻo khi về nhà cô ta sẽ phải chịu đói. Cô ta giống như thái hậu và có cuộc sống vô cùng xa xỉ. Sau đó, kẻ địch lại Đấng Christ này đã bị khai trừ.) Hãy nhìn xem, những người này quá ngu muội và ngu dốt rồi, lại còn mua nhà và mua xe ô tô cho một kẻ địch lại Đấng Christ! Những kẻ địch lại Đấng Christ cho rằng mọi người đến với thế giới này là để hưởng thụ, rằng nếu không hưởng thụ những thứ tốt này, thì là sống uổng phí. Đây là nguyên tắc và lý luận của kẻ địch lại Đấng Christ. Lý luận này có đúng không? Đây hoàn toàn là quan điểm của người ngoại đạo, súc sinh, và người chết không có linh hồn. Những người tin vào Đức Chúa Trời mà vẫn có thể có những quan điểm như vậy thì chính là người ngoại đạo và người không tin chính cống. Một khi những loại người này đạt được địa vị, thì họ chính là kẻ địch lại Đấng Christ chính cống. Còn nếu không có địa vị, thì họ chính là kẻ ác.

Nói dối thành thói, nham hiểm độc ác, vô liêm sỉ và không biết xấu hổ, ích kỷ và đê tiện, bám lấy kẻ mạnh và áp bức kẻ yếu, và có dục vọng về vật chất cao hơn người bình thường – đây là những đặc trưng điển hình, cực kỳ tiêu biểu, và rõ ràng trong phẩm chất nhân tính của loại người như kẻ địch lại Đấng Christ. Mặc dù một vài biểu hiện trong số này có thể xuất hiện ở những người bình thường hoặc ít hoặc nhiều, nhưng những biểu hiện này chỉ đơn thuần là tâm tính bại hoại, hay là biểu hiện của nhân tính không bình thường hoặc không có nhân tính sau khi trải qua việc bị Sa-tan làm cho bại hoại. Thông qua việc đọc lời Đức Chúa Trời, những người này có lương tâm tri giác và có thể buông bỏ, chống lại những thứ này, cũng như có thể hối cải. Những thứ này không có tác dụng chủ đạo trong họ, cũng không ảnh hưởng đến việc họ mưu cầu lẽ thật hay thực hiện bổn phận. Chỉ những kẻ địch lại Đấng Christ mới không tiếp nhận lẽ thật bất luận có nghe bao nhiêu bài giảng đạo. Những phẩm chất và đặc trưng vốn có trong nhân tính của họ sẽ không thay đổi. Cho nên loại người này bị định tội trong nhà Đức Chúa Trời và không bao giờ có thể được cứu rỗi. Tại sao họ lại không thể được cứu rỗi? Những người có phẩm chất nhân tính như thế không có cách nào được cứu rỗi vì họ không tiếp nhận lẽ thật, căm thù lẽ thật, căm thù Đức Chúa Trời và căm thù tất cả những điều tích cực. Họ không có điều kiện và nhân tính để được cứu rỗi. Do đó, loại người này đã được định trước là đối tượng bị đào thải và xuống địa ngục.

Ngày 12 tháng 12 năm 2020

Trước: Mục 15. Họ không tin vào sự hiện hữu của Đức Chúa Trời, và phủ nhận thực chất của Đấng Christ (Phần 2)

Tiếp theo: Bài bàn thêm 5: Tổng kết về phẩm chất nhân tính và thực chất tâm tính của kẻ địch lại Đấng Christ (Phần 2)

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời Về việc biết Đức Chúa Trời Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ The Responsibilities of Leaders and Workers Về việc mưu cầu lẽ thật I Về việc mưu cầu lẽ thật Sự phán xét khởi từ nhà Đức Chúa Trời Những lời trọng yếu từ Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Christ của thời kỳ sau rốt Lời Đức Chúa Trời Hằng Ngày Các thực tế lẽ thật mà người tin Đức Chúa Trời phải bước vào Theo Chiên Con Và Hát Những Bài Ca Mới Những chỉ dẫn cho việc truyền bá Phúc Âm của vương quốc Chiên của Đức Chúa Trời nghe tiếng của Đức Chúa Trời Lắng nghe tiếng Đức Chúa Trời thấy được sự xuất hiện của Đức Chúa Trời Những câu hỏi và câu trả lời thiết yếu về Phúc Âm của Vương quốc Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 1) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 2) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 3) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 4) Chứng ngôn trải nghiệm trước tòa phán xét của Đấng Christ (Tập 5) Tôi Đã Quay Về Với Đức Chúa Trời Toàn Năng Như Thế Nào

Cài đặt

  • Văn bản
  • Chủ đề

Màu Đồng nhất

Chủ đề

Phông

Kích cỡ Phông

Khoảng cách Dòng

Khoảng cách Dòng

Chiều rộng Trang

Mục lục

Tìm kiếm

  • Tìm kiếm văn bản này
  • Tìm kiếm cuốn sách này

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger