Sống theo lẽ thật, không phải theo tình cảm

12/04/2022

Bởi Gia Hào, Trung Quốc

Tháng 7 năm 2017, một hôm nọ, lãnh đạo gửi thư cho tôi nói hội thánh đang thanh lọc những kẻ không tin, bảo tôi viết đánh giá về biểu hiện của em trai. Nghe chuyện này, tôi quá bất ngờ và có phần lo lắng, nghĩ bụng rằng họ muốn khai trừ em tôi sao? Nếu không sao lại bảo tôi viết về biểu hiện của em ấy? Tôi biết em tôi không đọc lời Đức Chúa Trời hay tham gia hội họp khi rảnh, mà chỉ toàn đàn đúm chơi bời với bạn bè, chạy theo xu thế tà ác và không hứng thú với chuyện tin Đức Chúa Trời, còn bảo tôi đừng quá chú tâm vào tôn giáo, hãy bước ra thế giới bên ngoài như em ấy. Tôi đã thông công với em ấy, nhưng em ấy không nghe và còn tức giận nói, “Đủ rồi đấy, chị lúc nào cũng nói mấy chuyện này, em không thèm nghe đâu!”. Rồi em ấy bỏ đi ngủ. Các anh chị em đã thông công với em ấy nhiều lần, khuyên em ấy đọc lời Đức Chúa Trời và đi hội họp, nhưng em ấy không tiếp thu. Em ấy nói đi theo Đức Chúa Trời rất gò bó, phải tốn thời gian hội họp. Lúc đầu em ấy miễn cưỡng tin Đức Chúa Trời và gia nhập hội thánh chỉ để làm mẹ vui lòng. Bấy lâu nay, em ấy vẫn như vậy. Nhìn lại thì có vẻ em ấy đúng là một kẻ không tin, và bị khai trừ khỏi hội thánh là phù hợp với nguyên tắc. Nhưng chị em chúng tôi rất thân thiết. Hồi cả hai còn nhỏ, em ấy lúc nào cũng để dành đồ ăn ngon cho tôi, ai cho tiền em ấy cũng đưa tôi một nửa. Có lần, giáo viên phạt tôi phải ở lại trường, em ấy buồn phát khóc. Trong làng không có anh chị em nào thân thiết như chị em chúng tôi. Nghĩ như thế, tôi không nỡ lòng nào viết về vấn đề của em ấy. Tôi không muốn phá hỏng tình cảm đó. Nếu tôi thành thực kể hết về biểu hiện của em ấy rồi hội thánh khai trừ em ấy, thì em ấy sẽ không có cơ hội được cứu rỗi. Làm như thế chẳng phải tàn nhẫn và vô tình vô nghĩa sao? Lỡ như em ấy biết chính tay tôi viết báo cáo những chuyện đó, rồi không thèm nói chuyện với tôi thì sao? Tôi quyết định viết thêm mấy điều tích cực, rằng thỉnh thoảng em ấy đọc lời Đức Chúa Trời, và trong lòng em ấy vẫn tin dù không đi hội họp. Như thế sẽ em ấy sẽ có đường lùi và nếu lãnh đạo thấy được những chuyện đó, chị ấy sẽ thông công với em ấy nhiều hơn, hay là có khi em ấy sẽ có cơ hội ở lại hội thánh. Nhưng nếu không thành thực về biểu hiện của em ấy, thì đó là nói dối và che đậy chân tướng sự thật. Như thế anh chị em sẽ bị lạc lối và gây gián đoạn tiến độ bình thường của công tác hội thánh. Một bên là công tác của hội thánh, bên kia là em ruột mình, tôi biết làm sao đây? Lòng tôi rất buồn và không thể an tâm thực hiện bổn phận. Hễ nghĩ chuyện viết về biểu hiện của em tôi, là đầu óc tôi trống rỗng, và không biết bắt đầu thế nào. Càng nghĩ tâm tư tôi càng thêm rối loạn, nên đã thầm cầu nguyện với Đức Chúa Trời, “Lạy Đức Chúa Trời, con muốn công bằng đánh giá biểu hiện của em trai, nhưng hiện tại con bị tình cảm kiểm soát và không làm được. Xin hãy dẫn dắt con để không bị tình cảm khống chế trong hành xử, mà biết làm theo lời Ngài”.

Cầu nguyện xong tôi đọc được đoạn lời Đức Chúa Trời này: “Những ai kéo con cái và người thân hoàn toàn không tin đạo đến hội thánh đều vô cùng ích kỷ, và họ chỉ đang phô bày sự tử tế. Những người này chỉ tập trung vào việc tỏ ra yêu thương, bất kể họ có tin hay không và bất kể đó là ý muốn của Đức Chúa Trời hay không. Một vài người đưa vợ mình đến trước Đức Chúa Trời, hoặc kéo cha mẹ mình đến trước Đức Chúa Trời, và dù Đức Thánh Linh có đồng ý với điều này hoặc có đang làm việc trong họ hay không, họ vẫn mù quáng tiếp tục ‘chọn những người tài năng’ cho Đức Chúa Trời. Có thể đạt được những lợi ích gì từ việc dành lòng tốt cho những con người không tin này? Ngay cả khi họ, những người không có sự hiện diện của Đức Thánh Linh, đấu tranh để đi theo Đức Chúa Trời, họ vẫn không thể được cứu như con người vẫn tưởng. Những ai có thể nhận được sự cứu rỗi đều không thực sự quá dễ dàng để có được nó. Những người chưa trải qua công tác và các thử luyện của Đức Thánh Linh, và chưa được Đức Chúa Trời nhập thể làm cho hoàn thiện, thì hoàn toàn không thể được trở nên trọn vẹn. Do đó, từ giây phút họ bắt đầu đi theo Đức Chúa Trời trên danh nghĩa, thì những người đó đã thiếu sự hiện diện của Đức Thánh Linh. Xét điều kiện và tình trạng thực tế của họ, họ hoàn toàn không thể được trở nên trọn vẹn. Vì thế, Đức Thánh Linh quyết định không dành nhiều năng lượng cho họ, Ngài cũng không ban cho họ bất kỳ sự khai sáng hoặc hướng dẫn họ trong bất kỳ đường lối nào; Ngài đơn thuần chỉ cho phép họ đi theo sau, và cuối cùng sẽ mặc khải kết cục của họ – thế là đủ(Đức Chúa Trời và con người sẽ cùng bước vào sự nghỉ ngơi, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Từ lời Đức Chúa Trời tôi biết rằng việc muốn nói tốt về biểu hiện của em trai tôi để em ấy được ở lại hội thánh và có cơ hội được cứu rỗi chỉ là mong ước của riêng tôi mà thôi. Lời Đức Chúa Trời phán rõ ràng rằng ai không đi theo Đức Chúa Trời, mà chỉ tin trên danh nghĩa thì không được cứu rỗi. Đức Chúa Trời cứu rỗi những ai yêu lẽ thật và có thể tiếp nhận lẽ thật. Chỉ loại người đó mới có được sự hiện diện và công tác của Đức Thánh Linh, hiểu được lẽ thật, đạt được lẽ thật và thay đổi tâm tính sống, cuối cùng được Đức Chúa Trời cứu rỗi và giữ lại. Thực chất, những kẻ không tin thì không yêu lẽ thật – họ căm ghét nó. Họ không bao giờ tiếp nhận lẽ thật, và dù đã tin bao lâu đi nữa, quan điểm, nhân sinh quan, và giá trị quan của họ không bao giờ thay đổi. Họ giống như những người ngoại đạo. Đức Chúa Trời không thừa nhận họ, họ sẽ không có sự khai sáng hay dẫn dắt của Đức Thánh Linh. Họ có thể đi theo đến cùng, nhưng sẽ không thay đổi tâm tính – không thể được cứu rỗi. Nghĩ về em trai tôi, em ấy không yêu mến lẽ thật, mà căm ghét nó. Em ấy tiệc tùng suốt với mấy người ngoại đạo, không đọc lời Đức Chúa Trời hay đi hội họp. Em ấy cũng không muốn thực hiện bổn phận, nghĩ sẽ chẳng đạt được gì. Em ấy hay than phiền cuộc sống đức tin nhàm chán, tin hay không cũng như nhau. Ai mở lời thông công, em ấy cũng không chịu nghe và thông công nhiều sẽ làm em ấy bực mình. Với biểu hiện đó, em ấy là một tín hữu trên danh nghĩa, một kẻ không tin và Đức Chúa Trời không thừa nhận em ấy. Em ấy sẽ không có công tác của Đức Thánh Linh hay đạt được hiểu biết về lẽ thật. Dù tôi có mô tả em ấy tốt thế nào để được giữ lại hội thánh, em ấy cũng không bao giờ được cứu rỗi. Vì tôi đã xác định em ấy là kẻ không tin và Đức Chúa Trời sẽ không cứu rỗi em ấy, nếu tôi bị tình cảm khống chế và bảo vệ để giữ em ấy ở lại hội thánh, chẳng phải đó là chống đối Đức Chúa Trời sao? Nếu không công chính, không viết đánh giá đúng thực tế, mà lại lừa dối các anh chị em, khiến người cần bị khai trừ không bị khai trừ kịp thời, đó chẳng phải cản trở công tác hội thánh sao? Tôi hiểu phải gạt bỏ tình cảm, làm theo nguyên tắc, viết chính xác về em tôi – như thế mới phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời. Tôi thấy nhẹ nhõm sau khi viết về biểu hiện của em ấy và cuối cùng hội thánh đã khai trừ em ấy. Tôi đã có thể bình thản chấp nhận kết cục đó. Nhờ lời Đức Chúa Trời khai sáng và dẫn dắt, tôi đã không vì tình cảm mà bao che cho em trai, nhưng đã công chính và khách quan đánh giá em ấy. Tôi rất biết ơn Đức Chúa Trời.

Tháng 7 năm 2021, một lãnh đạo hội thánh bảo tôi viết đánh giá về mẹ. Tôi nghĩ rằng mới đây bà không chia sẻ Phúc Âm theo nguyên tắc và suýt gây nguy hiểm cho hội thánh. Người khác chỉ ra vấn đề thì bà không chịu tiếp thu. Bà còn hay cãi cùn, đúng sai bất minh, khiến anh chị em thấy bị kìm hãm. Bà gây rối như thế không phải mới chỉ một hai lần. Có lần đang hội họp, lãnh đạo bảo chị kia đọc lời Đức Chúa Trời thay vì bà. Bà lại nói lãnh đạo chèn ép, là một lãnh đạo giả. Một chị thấy bà gây sự trong lúc hội họp nên bảo bà ấy nói nhỏ lại và chú ý hoàn cảnh. Mẹ tôi nói chị ấy nói chuyện lý sự cùn và bà sẽ không quay lại nếu chị đó còn làm thế. Bà không ngừng cãi cọ với người khác dù chỉ vì chuyện vặt, và còn là người gây rối trong những buổi hội họp. Bà đã quấy phá đời sống hội thánh. Người khác đã nhiều lần thông công và tỉa sửa bà, mong bà sẽ hiểu bản thân và ăn năn, nhưng bà chẳng hề hiểu ra. Bà còn xuyên tạc sự thật, nói rằng chút sai sót nhỏ của bà cũng bị mọi người bắt bẻ. Bà không chịu tiếp nhận lẽ thật. Theo nguyên tắc thì bà sẽ bị chuyển qua nhóm B để hội họp, để khỏi quấy phá thêm và làm ảnh hưởng đời sống hội thánh của anh chị em. Tôi biết là mình nên viết đánh giá về bà cho hội thánh ngay khi có thể. Nhưng tôi nghĩ về việc bà coi trọng thể diện, miễn cưỡng tiếp nhận lẽ thật, và tính khí nóng nảy của bà. Bà hay gây xung đột và phớt lờ những ai phê bình mình. Nếu biết tôi viết đánh giá xấu về mình, bà chấp nhận nổi không? Liệu bà có thấy bẽ mặt khi biết người nhà nói như thế về mình không? Bà có thể tiêu cực, thậm chí là từ bỏ đức tin. Nghĩ chuyện đó khiến tôi rất buồn, cứ nghĩ mãi về những lúc bà yêu thương và quan tâm tôi. Hồi còn nhỏ tôi bị sốt rất cao lúc nửa đêm, bà đã cõng tôi trên lưng chạy tới chỗ bác sĩ ở làng bên. Tôi sốt cao quá nên bác sĩ không muốn chữa, đêm đó bà lại phải cõng tôi tới tận bệnh viện thành phố. Bà luôn giúp tôi sắp xếp mọi việc trong cuộc sống, lo liệu đến những thứ vụn vặt nhất. Bà sinh tôi ra và nuôi tôi khôn lớn, chia sẻ Phúc Âm cho tôi và đưa tôi đến trước Đức Chúa Trời. Bà hỗ trợ tôi trong bổn phận. Bà rất tốt với tôi – nếu tôi vạch trần biểu hiện tà ác của một kẻ không tin ở bà, thì tôi có phải là người vô lương tâm và làm bà ấy tổn thương không? Nếu người khác biết đích thân tôi viết đánh giá đó về mẹ, phơi bày sự quấy phá đời sống hội thánh của bà, họ có thể chỉ trích tôi là quá nhẫn tâm với chính mẹ của mình, gọi tôi là đồ máu lạnh, là một đứa nghịch tử vô ơn. Tôi biết mẹ tôi không phải người tiếp nhận lẽ thật, nhưng bà rất quan tâm đến tôi, suy cho cùng bà cũng là mẹ tôi. Vậy nên tôi muốn trốn tránh việc viết đánh giá về mẹ. Lãnh đạo cứ hối thúc, nhưng tôi chỉ nói bừa là sẽ viết, rồi lại trì hoãn chuyện đó. Trước đây, chúng tôi là một gia đình tín hữu – cảm giác rất hạnh phúc. Chúng tôi hát thánh ca và cùng cầu nguyện, đọc lời Đức Chúa Trời và nói về cảm xúc của nhau. Thỉnh thoảng những ký ức tươi đẹp đó cứ ùa về trong tôi. Nhưng em trai tôi đã bị khai trừ, mẹ tôi có nguy cơ bị chuyển sang nhóm B. Trong lòng tôi rất khổ sở và không biết đối diện với hoàn cảnh đó thế nào. Tôi không có đức tin để mưu cầu và không có động lực để thực hiện bổn phận. Tôi không cảm thấy trọng trách phải tìm kiếm để giúp người khác giải quyết vấn đề, tôi lơ là trong các buổi hội họp, không hề tập trung và không thể thông công được gì. Ngày nào tôi cũng làm qua loa cho qua chuyện như thế, thực sự đau khổ. Tôi biết mình không ở trong tình trạng tốt, nên đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt tôi thoát khỏi sự tiêu cực để tôi không bị tình cảm khống chế.

Sau đó tôi đọc được hai đoạn lời Đức Chúa Trời: “Những vấn đề gì liên quan đến cảm xúc? Thứ nhất là cách ngươi đánh giá gia đình mình, cách ngươi phản ứng với những việc họ làm. ‘Những việc họ làm’ bao gồm khi họ làm nhiễu loạn và làm gián đoạn công tác của hội thánh, khi họ phán xét sau lưng người khác, khi họ làm những việc của những kẻ chẳng tin, v.v. Ngươi có thể công bằng đối với gia đình của mình không? Nếu ngươi được yêu cầu viết đánh giá họ, ngươi có làm như vậy một cách công bằng và khách quan, gạt những cảm xúc riêng của ngươi sang một bên không? Và ngươi có tình cảm đối với người mà ngươi có quan hệ tốt hay những người trước đây đã giúp đỡ ngươi không? Ngươi có chính xác, công bằng và khách quan về các hành động và hành vi của họ không? Ngươi có báo cáo hoặc vạch trần họ ngay lập tức khi ngươi phát hiện ra họ đang can thiệp và quấy nhiễu không?(“Nhận diện các lãnh đạo giả (2)”). “Ví dụ, nếu người thân hoặc cha mẹ của ngươi từng tin Đức Chúa Trời, nhưng bây giờ họ đã bị thanh trừng, ngươi sẽ có thể phân định họ và không phàn nàn, và ngươi có thể gạt các mối quan hệ gia đình sang một bên và sử dụng lẽ thật mà bây giờ ngươi đã hiểu để đánh giá họ thực sự là ai. Nếu ngươi hiểu một chút lẽ thật, ngươi sẽ có thể đưa ra sự mô tả đặc điểm chính xác về họ. Điều này không nhằm chia rẽ những mối quan hệ huyết thống của các ngươi, mà là để xác định họ là hạng người và loại người như thế nào. Nếu quan điểm của ngươi là đúng và phù hợp với lẽ thật, thì ngươi sẽ có thể đứng về phía Đức Chúa Trời, và quan điểm của ngươi về mọi sự sẽ phù hợp với Đức Chúa Trời. Nếu quan điểm của ngươi là quan điểm của xác thịt, ngươi sẽ luôn nhìn những điều này từ góc độ tình cảm gia đình, và người này sẽ luôn là người thân đối với ngươi. Nếu ngươi không thể giải thoát bản thân khỏi mối quan hệ này, thì quan điểm của ngươi về những người thân của mình sẽ mâu thuẫn với lời Đức Chúa Trời, thậm chí đến mức trái ngược với chúng. Trong trường hợp này, ngươi sẽ không thể đứng về phía Đức Chúa Trời, và ngươi sẽ có những quan niệm và sự hiểu lầm về Đức Chúa Trời. Do đó, bất kể quan điểm của ngươi như thế nào, miễn là chúng không phù hợp với lẽ thật thì chúng đối lập với quan điểm của Đức Chúa Trời(“Cách phân biệt bản tính và thực chất của Phao-lô” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Đức Chúa Trời cho tôi thấy không thể nhìn sự việc và con người từ góc độ xác thịt, tình cảm. Chúng ta phải phân định rõ ràng bản tính và thực chất của họ theo lời Đức Chúa Trời và lẽ thật. Khi nhìn mọi người như thế, chúng ta không còn bị tình cảm khống chế. Tôi luôn đánh giá mọi việc từ góc độ tình cảm, nghĩ về việc bà ấy là mẹ tôi, bà yêu thương và chăm sóc tôi, nên tôi không thể cầm nổi bút để viết đánh giá đó. Nhưng Đức Chúa Trời phán rằng cần phân định mọi người dựa vào bản tính và thực chất của họ, và nhìn rõ những điều đó là cách duy nhất để công tâm áp dụng nguyên tắc và không bị cảm xúc chế ngự. Vậy mẹ tôi thực sự là loại người gì? Bà ấy rất nhiệt tình và chu đáo trong cuộc sống hàng ngày, nhưng thế chỉ có nghĩa là bà rất nhiệt tâm. Bà chăm lo cho tôi đầy đủ, có nghĩa bà thực hiện tốt trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng bản chất của bà rất kiêu ngạo, quá bảo vệ thể diện bản thân và không chịu tiếp nhận lẽ thật. Bà ấy hay có thành kiến và chống đối bất cứ ai chỉ ra vấn đề hoặc phê bình bà, lại còn giận dỗi nữa. Những lúc nghiêm trọng, bà còn xung đột công khai với họ và phản đối bất cứ ai phơi bày bà, khiến họ thấy bị kìm hãm. Dựa trên biểu hiện của bà, nếu bà còn hội họp với các anh chị em, chắc chắn bà sẽ quấy phá đời sống hội thánh và cản trở lối vào sự sống của người khác. Nếu bà bị chuyển sang nhóm B theo nguyên tắc, các anh chị em có thể hội họp chỉn chu và sự sắp đặt đó sẽ là lời cảnh báo cho bà ấy. Nếu bà ấy phản tỉnh và hiểu bản thân thì sẽ tốt cho sự sống của bà ấy. Nhưng nếu bà ấy bất phục, không chịu tiếp nhận hay từ bỏ đức tin, bà ấy sẽ bị phơi bày và loại bỏ. Như thế tôi sẽ nhìn rõ được bản chất và thực chất của bà ấy, bà ấy là lúa mì hay cỏ dại, có nên ở lại hay không. Lúc đó tôi đã hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời sắp đặt hoàn cảnh này để giúp tôi phân định, và biết cách nhìn thấu bản tính và thực chất của mọi người theo lời Ngài để tôi có thể gạt bỏ tình cảm trong hành động và đối đãi với mọi người theo nguyên tắc.

Tôi lại đọc một đoạn khác trong lời Đức Chúa Trời: “Sa-tan là ai, các quỷ là ai, và các kẻ thù của Đức Chúa Trời là ai nếu chẳng phải là những kẻ chống đối không tin vào Đức Chúa Trời? Chẳng phải họ là những kẻ không vâng lời Đức Chúa Trời sao? Chẳng phải họ là những kẻ tuyên bố có đức tin, nhưng lại là người thiếu lẽ thật sao? Chẳng phải họ là những người đơn thuần chỉ tìm cách có được các phước lành trong khi không thể làm chứng về Đức Chúa Trời sao? Ngày hôm nay ngươi vẫn còn đàn đúm với những con quỷ đó và trao lương tâm và tình yêu cho chúng, nhưng trong trường hợp này, chẳng phải ngươi đang dành những ý định tốt cho Sa-tan sao? Chẳng phải ngươi đang liên minh với những con quỷ sao? Nếu con người ngày nay vẫn không thể phân biệt được giữa thiện và ác, và tiếp tục yêu thương, nhân từ một cách mù quáng mà không có ý định tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời hoặc có thể bằng mọi cách ấp ủ những ý định của Đức Chúa Trời như của chính mình, thì kết cục của họ sẽ càng khốn khổ hơn. Bất kỳ ai không tin Đức Chúa Trời trong xác thịt đều là kẻ thù của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi có thể trao lương tâm và tình yêu cho kẻ thù, thì chẳng phải ngươi thiếu ý thức về sự công chính sao? Nếu ngươi hòa hợp với những ai Ta khinh ghét và với những điều Ta không đồng ý, và vẫn còn dành tình yêu hay cảm xúc cá nhân cho chúng, thì chẳng phải là ngươi bất tuân sao? Chẳng phải ngươi đang cố tình chống đối Đức Chúa Trời sao? Người như thế có sở hữu lẽ thật không? Nếu con người trao lương tâm cho kẻ thù, tình yêu cho ma quỷ, và lòng thương xót cho Sa-tan, thì chẳng phải họ đang cố tình làm gián đoạn công tác của Đức Chúa Trời sao?(Đức Chúa Trời và con người sẽ cùng bước vào sự nghỉ ngơi, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Lời Đức Chúa Trời vạch trần chính xác tình trạng của tôi. Tôi biết mẹ đã tin vào Đức Chúa Trời nhiều năm nhưng không tiếp nhận lẽ thật, khi người khác cố gắng giúp đỡ, tỉa sửa và xử lý bà, bà không tiếp nhận nó từ Đức Chúa Trời. Bà luôn gây lý sự cùn và quấy phá đời sống hội thánh, cư xử như tay sai của Sa-tan. Nhưng tôi lại không lên tiếng phơi bày bà ấy, lại còn bao che. Tôi nghĩ không phơi bày bà hay viết đánh giá đó mới là có lương tâm. Thực ra đó là yêu và có lương tâm với Sa-tan, không hề quan tâm đến công tác của nhà Đức Chúa Trời hay lợi ích của anh chị em. Tôi về phe Sa-tan và nói thay cho Sa-tan. Chẳng phải Đức Chúa Trời gọi đó là “cố tình chống đối Đức Chúa Trời” sao? Tình yêu của tôi vô nguyên tắc và tôi không biết đúng sai – đó là tình yêu hồ đồ. Tôi đã bao che cho mẹ, dung túng cho bà quấy phá đời sống hội thánh. Tôi đồng lõa hành ác với bà. Tôi làm hại người khác và bản thân mình. Tôi đã bị tình cảm che mắt, bị nó giữ chân. Lãnh đạo đã nhiều lần hối thúc tôi viết đánh giá đó, nhưng tôi cứ trì hoãn và làm chậm trễ công tác của hội thánh. Tôi thấy rất tội lỗi khi nhận ra điều đó. Tôi thắc mắc tại sao tôi không ngừng bị cảm xúc chế ngự khi gặp phải hoàn cảnh như thế. Vấn đề thật sự ở đây là gì? Tôi cầu nguyện trước Đức Chúa Trời và tìm kiếm, xin Ngài dẫn dắt tôi tìm con đường loại bỏ sự chế ngự của tình cảm.

Cầu nguyện xong tôi đọc một đoạn lời Đức Chúa Trời. Lời Đức Chúa Trời phán: “Lời Đức Chúa Trời yêu cầu người ta đối xử với người khác theo nguyên tắc nào? Yêu những gì Đức Chúa Trời yêu, và ghét những gì Đức Chúa Trời ghét: Đây là nguyên tắc cần được tuân thủ. Đức Chúa Trời yêu những ai theo đuổi lẽ thật và có thể làm theo ý muốn của Ngài. Đây cũng là những người mà chúng ta nên yêu. Những người không thể làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời, những người ghét Đức Chúa Trời và phản nghịch Đức Chúa Trời – những người này bị Đức Chúa Trời khinh miệt, và chúng ta cũng nên khinh miệt họ. Đây là điều mà Đức Chúa Trời yêu cầu ở con người. … Nếu một người bị Đức Chúa Trời nguyền rủa, nhưng họ là cha mẹ hay họ hàng của ngươi, và khá tốt theo những gì ngươi biết, thì ngươi có thể thấy mình không thể ghét người đó, và thậm chí có thể có rất nhiều sự thân mật và mối quan hệ thân thiết giữa hai người. Việc nghe rằng Đức Chúa Trời khinh miệt họ khiến ngươi bất an, ngươi không thể ghét họ, nghĩ rằng họ khá tốt với ngươi. Ngươi duy trì mối quan hệ cá nhân với họ, và ngươi không thể buông bỏ họ. Tại sao vậy? Đó là vì ngươi bị ràng buộc bởi cảm xúc. Người đó tốt với ngươi và chưa bao giờ làm tổn thương ngươi, vì vậy ngươi không thể khiến mình ghét họ. Ngươi chỉ có thể ghét họ nếu họ đã làm tổn thương ngươi. Liệu sự căm ghét đó có phù hợp với các nguyên tắc của lẽ thật không? Ngoài ra, ngươi bị ràng buộc bởi những quan niệm truyền thống, nghĩ rằng họ là cha mẹ hoặc người thân, do đó nếu ngươi ghét họ, ngươi sẽ bị xã hội khinh bỉ và miệt thị, bị lên án là bất hiếu, không có lương tâm, và thậm chí không phải con người. Ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ phải chịu sự kết án và trừng phạt của thánh thần. Ngay cả khi ngươi muốn ghét họ, thì lương tâm của ngươi cũng sẽ không cho phép. Tại sao lương tâm của ngươi hoạt động theo cách này? Đó là cách suy nghĩ mà ngươi đã được cha mẹ mình dạy, là điều mà văn hóa xã hội đã khiến ngươi thấm nhuần và truyền cho ngươi. Nó đã ăn rất sâu vào lòng ngươi, khiến ngươi lầm tưởng rằng đó là một điều tích cực, rằng đó là điều ngươi được thừa hưởng từ tổ tiên và luôn là điều tốt đẹp. Ngươi đã học về nó trước tiên và nó vẫn chi phối, tạo ra một sự trở ngại và sự phá vỡ rất lớn trong đức tin và sự chấp nhận lẽ thật của ngươi, khiến ngươi không thể đưa lời Đức Chúa Trời vào thực hành và yêu những gì Đức Chúa Trời yêu, ghét những gì Đức Chúa Trời ghét. Trong lòng ngươi, ngươi biết rằng cuộc sống của ngươi đến từ Đức Chúa Trời, không phải từ cha mẹ ngươi, và ngươi đã thấy cha mẹ của mình không những không tin Đức Chúa Trời, mà còn chống đối Đức Chúa Trời; Đức Chúa Trời ghét họ và ngươi nên quy phục Đức Chúa Trời, đứng về phía Ngài, nhưng ngươi không thể khiến mình ghét họ, ngay cả khi ngươi muốn vậy. Ngươi không thể qua được khúc ngoặt đó, ngươi không thể khiến lòng mình trở nên sắt đá, và ngươi không thể thực hành lẽ thật. Gốc rễ của điều này là gì? Sa-tan sử dụng loại văn hóa và quan niệm truyền thống về đạo đức này để ràng buộc những suy nghĩ của ngươi, tâm trí ngươi, và lòng ngươi, khiến ngươi không thể tiếp nhận lời Đức Chúa Trời; ngươi đã bị những điều này ám ảnh, và không có khả năng tiếp nhận lời Đức Chúa Trời. Ngay cả khi ngươi muốn thực hành lời Đức Chúa Trời thì những điều này cũng sẽ gây xáo trộn trong ngươi, và khiến ngươi chống đối lời Đức Chúa Trời và những gì Đức Chúa Trời yêu cầu, và ngươi bất lực không thể thoát khỏi cái ách này. Sau một thời gian tranh đấu, ngươi phải dùng đến sự thỏa hiệp: ngươi chọn tin rằng các quan niệm truyền thống về đạo đức là đúng và phù hợp với lẽ thật, và vì vậy ngươi chối bỏ hoặc từ bỏ lời Đức Chúa Trời. Ngươi không chấp nhận lời Đức Chúa Trời là lẽ thật và ngươi không nghĩ gì về việc được cứu rỗi, trong lòng ngươi cảm thấy rằng ngươi vẫn sống trên thế giới này, ngươi vẫn phải dựa vào những người này để sinh tồn. Không thể chịu đựng sự buộc tội của xã hội, ngươi thà chọn từ bỏ lẽ thật và lời Đức Chúa Trời, buông xuôi bản thân theo quan niệm đạo đức truyền thống và sự ảnh hưởng của Sa-tan, chọn xúc phạm Đức Chúa Trời và không thực hành lẽ thật. Chẳng phải con người thật đáng thương sao? Chẳng phải họ cần sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời sao?(“Chỉ bằng cách nhận ra quan điểm sai lầm của mình ngươi mới có thể biết chính mình” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi thấy rằng Ngài muốn chúng ta yêu ghét theo Ngài. Đức Chúa Jêsus cũng từng phán, “Ai là mẹ ta, ai là anh em ta? … Vì hễ ai làm theo ý muốn Cha ta ở trên trời, thì người đó là anh em, chị em ta, cùng là mẹ ta vậy(Ma-thi-ơ 12:48, 50). Đức Chúa Trời yêu thương những ai mưu cầu lẽ thật và có thể tiếp nhận nó. Chỉ có họ mới là anh chị em và là những người tôi nên yêu thương, giúp đỡ vì yêu thương. Những ai căm ghét lẽ thật và không hề thực hành lẽ thật, đều là những kẻ không tin, không phải là anh chị em. Kể cả là người nhà, chúng ta cũng nên nhìn rõ và phơi bày họ dựa vào nguyên tắc lẽ thật. Như thế không phải bất hiếu với bố mẹ hay không quan tâm họ, mà là ta phải đối xử phải lẽ và công chính với họ, dựa theo bản tính và thực chất của họ. Nhưng “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” và “Người đâu phải cây cỏ, sao có thể vô tình?” là những chất độc Sa-tan đã ngấm vào tôi. Tôi vô nguyên tắc trong hành xử, bảo vệ và đứng về phía người nhà dựa vào tình cảm xác thịt. Khi tôi viết đánh giá em trai, tôi biết em ấy lộ rõ là một kẻ không tin và nên bị khai trừ khỏi hội thánh, nhưng tôi bị tình cảm chế ngự và không muốn viết ra sự thật. Tôi muốn giấu diếm sự thật và lừa gạt người khác. Khi lãnh đạo bảo tôi viết đánh giá về mẹ, tôi biết bà ấy quấy phá đời sống hội thánh và tôi nên viết một đánh giá chính xác, khách quan để giúp lãnh đạo phơi bày và hạn chế bà ấy, nhưng nghĩ bà ấy là mẹ mình, tốt với mình như thế nào, tôi sợ nếu viết đánh giá đó tôi sẽ luôn cảm thấy tội lỗi và không thể chấp nhận nổi. Tôi còn sợ người khác nghĩ tôi nhẫn tâm và máu lạnh. Lòng đầy nghi ngại và e sợ, tôi cứ trì hoãn mãi. Những chất độc Sa-tan này đã ngấm sâu vào lòng tôi nên tôi bị tình cảm khống chế. Tôi vô nguyên tắc đối với người khác, không bảo vệ công tác của hội thánh, về phe Sa-tan, phản nghịch và chống đối Đức Chúa Trời. Mẹ và em tôi là những kẻ không tin. Phơi bày biểu hiện của họ là việc đúng đắn phải làm. Đó là bảo vệ công tác hội thánh và làm theo yêu cầu của Đức Chúa Trời. Đó là yêu những gì Đức Chúa Trời yêu, ghét những gì Đức Chúa Trời ghét, và là chứng ngôn thực hành lẽ thật. Nhưng tôi đã coi thực hành lẽ thật và phơi bày Sa-tan là việc tiêu cực, nghĩ rằng đó là nhẫn tâm, vô lương tâm, đại nghịch bất đạo. Tôi đã quá hồ đồ rồi. Tôi không biết phân biệt đúng sai, tốt xấu. Thậm chí tôi bị tình cảm khống chế và cảm thấy tiêu cực và không muốn thực hiện bổn phận. Không có sự khai sáng và dẫn dắt kịp thời của Đức Chúa Trời, thì tình cảm đã hại tôi. Suýt nữa đây là dấu chấm hết cho tôi khi sống vì tình cảm. Thật quá nguy hiểm!

Sau đó tôi đã phản tỉnh rằng có một quan niệm sai lầm nữa khi tôi miễn cưỡng viết về mẹ. Tôi cảm thấy bà ấy đã nuôi dưỡng mình, nên việc phơi bày bà ấy khiến lương tâm tôi cắn rứt. Về sau, tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời đã thay đổi quan điểm của tôi về việc này. Lời Đức Chúa Trời phán: “Đức Chúa Trời đã tạo ra thế gian này và mang con người, một sinh vật sống mà được Ngài ban cho sự sống, vào trong đó. Và rồi con người bắt đầu có cha mẹ và họ hàng, và không còn đơn độc. Kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy thế giới vật chất này, con người đã được định sẵn để tồn tại trong sự tiền định của Đức Chúa Trời. Hơi thở sự sống từ Đức Chúa Trời nuôi sống mỗi một loài sinh vật sống trong suốt quá trình lớn lên đến tuổi trưởng thành. Trong quá trình này, không ai cảm thấy rằng con người đang lớn lên dưới sự chăm sóc của Đức Chúa Trời, thay vào đó, họ tin rằng con người đang lớn lên dưới sự chăm sóc yêu thương của cha mẹ, và chính bản năng sống của mỗi người điều khiển sự trưởng thành của họ. Điều này là bởi vì con người không biết ai ban sự sống cho mình, hoặc nó đã đến từ đâu, càng không biết cách thức mà bản năng sống tạo ra những phép mầu. Họ chỉ biết rằng thức ăn là nền tảng để sự sống của họ được tiếp tục, rằng sự kiên trì là nguồn gốc sự tồn tại của họ, và rằng những niềm tin trong tâm trí của họ chính là nguồn vốn mà sự tồn tại của họ phụ thuộc vào. Con người hoàn toàn không nhận biết gì về ân điển và sự chu cấp của Đức Chúa Trời, và chính vì vậy họ lãng phí sự sống mà Đức Chúa Trời đã ban cho mình… Không một ai trong nhân loại được Đức Chúa Trời chăm sóc ngày đêm này biết tự giác thờ phượng Ngài. Đức Chúa Trời chỉ tiếp tục làm việc trên con người, tạo vật mà Ngài không đặt bất cứ kỳ vọng nào, như Ngài đã lên kế hoạch. Ngài làm vậy với hy vọng một ngày nào đó, con người sẽ thức tỉnh khỏi giấc mơ của mình và chợt nhận ra giá trị và ý nghĩa cuộc sống, cái giá mà Đức Chúa Trời đã trả cho tất cả những điều mà Ngài đã ban cho con người, và sự quan tâm sốt sắng của Đức Chúa Trời khi Ngài chờ đợi con người trở lại với Ngài(Đức Chúa Trời là nguồn sự sống của con người, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Nhìn bề ngoài thì có vẻ mẹ tôi sinh ra và nuôi nấng tôi và bà là người chăm lo cho cuộc sống của tôi. Nhưng thật ra, nguồn gốc sinh mệnh con người là Đức Chúa Trời, mọi thứ tôi hưởng đều do Đức Chúa Trời ban cho. Tôi còn sống là nhờ hơi thở mà Đức Chúa Trời ban cho tôi. Đức Chúa Trời đã ban cho tôi sự sống và đưa tôi đến với thế giới, Ngài đã an bài người nhà và gia đình tôi. Chính sự an bài của Đức Chúa Trời đã cho tôi nghe thấy tiếng Ngài và đến trước Ngài. Nếu biết nghĩ, tôi nên tạ ơn Đức Chúa Trời, và thực hành lẽ thật để làm thỏa lòng Đức Chúa Trời khi gặp vấn đề, đền đáp tình yêu của Ngài. Tôi không nên về phe với người nhà trần tục và ủng hộ Sa-tan, cản trở công tác của hội thánh. Tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ khi nhận ra điều này. Tôi ăn năn trước Đức Chúa Trời, không thể tiếp tục làm theo tình cảm. Hội thánh bảo tôi viết đánh giá về mẹ, thì tôi nên viết chính xác về biểu hiện của bà, dựa theo thực tế, rồi hội thánh quyết định xử lý thế nào cũng chấp nhận. Thế là tôi đã thành thực vạch trần biểu hiện quấy phá đời sống hội thánh của mẹ tôi.

Một tháng sau, tôi được bầu làm lãnh đạo hội thánh. Tôi biết rằng một số thành viên hội thánh vẫn chưa nhìn rõ mẹ tôi. Tôi nghĩ bụng nên nói với các anh chị em ở đó về việc mẹ tôi đã quấy phá đời sống hội thánh để họ có sự phân định và có thể cư xử với bà ấy theo nguyên tắc. Nhưng khi định làm thế, tôi thấy trong lòng mâu thuẫn. Nếu tôi phơi bày và mổ xẻ bà ấy, và họ phân định được về bà, họ có nhìn bà khác đi không? Chuyện này có làm bà ấy buồn không? Tôi không muốn nói gì cả. Tôi nhận ra mình lại sống theo tình cảm và tôi nhớ lại lời Đức Chúa Trời, rằng tôi nên yêu và ghét theo Đức Chúa Trời. Mẹ tôi gây ra vấn đề trong đời sống hội thánh, và đó là việc Đức Chúa Trời ghét. Tôi không được bao che cho bà vì tình cảm. Tôi có trách nhiệm phơi bày và mổ xẻ việc này theo nguyên tắc lẽ thật để người khác có sự phân định. Thế là, tôi đã kể tỉ mỉ về việc bà ấy quấy phá đời sống hội thánh và người khác đã có sự phân định và rút ra bài học. Cuối cùng đa số mọi người tán thành chuyển bà ấy sang nhóm B. Tôi thấy rất thoải mái và bình an sau khi thực hành như thế.

Trong lòng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự dẫn dắt và khai sáng của lời Ngài đã giúp tôi hiểu lẽ thật, tìm được nguyên tắc và biết cách đối đãi với người nhà. Nếu không tôi vẫn sẽ bị tình cảm khống chế và làm những điều chống đối Đức Chúa Trời. Trải nghiệm này đã cho tôi thấy đối với con người và sự việc trong nhà Đức Chúa Trời, phải đối đãi theo nguyên tắc lẽ thật. Thế mới phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời. Đó cũng là cách để có cảm giác bình an trong lòng. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Thoát khỏi gánh nặng ân tình

Năm tôi lên chín, cha tôi qua đời vì bạo bệnh, mẹ tôi cực khổ một mình nuôi nấng tôi và bốn anh chị em. Dì tôi thấy chúng tôi tội nghiệp...

Leave a Reply

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger