Đằng sau việc không có lập trường
Thời gian trước đây, có lúc bổn phận của em kém hiệu quả. Mỗi lần thực hiện dự án video, em đều phải chỉnh sửa nhiều lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ chung của công tác. Ban đầu, em cứ nghĩ chuyện này là do em không có chính kiến, vì mỗi lần các anh chị em đề xuất chỉnh sửa gì đó, em đều không dựa vào nguyên tắc để xem có cần thiết không mà cứ thế sửa theo những gì họ đề xuất. Một số ý kiến không hợp lý lắm, kết quả là phải làm lại liên tục. Rồi sau khi bị tỉa sửa và xử lý, đối chiếu những gì lời Đức Chúa Trời tỏ lộ, và tự phản tỉnh, em mới nhận ra rằng đằng sau chuyện em thiếu chính kiến chính là tâm tính Sa-tan và ý định hèn hạ.
Chuyện xảy ra vào mấy tháng trước. Một số anh chị em lúc nào cũng kiêu ngạo bảo thủ quan điểm của mình, không tiếp thu ý kiến của ai, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công tác. Lãnh đạo đã thông công phơi bày mấy lần, nhưng họ không thay đổi, cuối cùng bị tước bổn phận. Em nghĩ bụng, “Nếu sau này có anh chị em nào kiến nghị, em không được khư khư giữ quan điểm”. Thế nên, mỗi lần hoàn thành một dự án video, khi mọi người nêu kiến nghị, lúc nào em cũng tiếp nhận, dù là những vấn đề nhỏ và không bắt buộc phải thay đổi. Thực ra em thấy một số thay đổi không phù hợp nguyên tắc, và một số sửa đổi không quan trọng lắm, nhưng em lo nếu không tiếp thu thì người phụ trách và các anh chị em sẽ nghĩ xấu về em. Liệu họ có nghĩ em kiêu ngạo và không tiếp thu kiến nghị của ai không? Nếu để lại ấn tượng xấu rằng em không thể tiếp nhận lẽ thật, thì liệu em có bị tước bổn phận không? Hơn nữa, em không chắc 100% về quan điểm của mình. Nếu như em sai và không có sự thay đổi cần thiết, nếu đăng lên mạng rồi mới phát hiện ra vấn đề, bản thân em sẽ phải chịu trách nhiệm. Nghĩ như thế, em liền chọn cách an toàn, thực hiện mọi chỉnh sửa theo kiến nghị của họ. Đôi khi có nhiều ý kiến trái chiều, nên em tạo nhiều phiên bản và bảo người phụ trách chọn phiên bản tốt nhất, hoặc khi thảo luận công tác, em thảo luận với các anh chị em và cùng đưa ra quyết định. Em nghĩ, “Người phụ trách và phần lớn anh chị em đưa ra quyết định này. Đây là ý kiến của số đông, nên sẽ không có vấn đề gì lớn. Đây là cách an toàn nhất. Nếu sau này có gì sai sót, đó không phải trách nhiệm của mỗi mình em”. Có lúc em nhận được nhiều ý kiến, và không chắc phải chỉnh sửa thế nào, nên em gọi người phụ trách nhờ giúp em quyết định nên làm theo hướng nào. Có lúc em nghe quá nhiều kiến nghị, và cuối cùng không biết phải làm sao mới tốt, do đó khiến bổn phận kém hiệu quả. Khi thảo luận công tác, em không ngừng yêu cầu các anh chị em giúp em quyết định giữa nhiều ý kiến khác nhau, chuyện này khiến họ mất thời gian trong bổn phận và làm chậm trễ tiến độ công tác.
Có lần nọ, em tạo ảnh nền cho video. Nó cần phải phản ánh sự đau khổ của những người sống trong tội lỗi, nên em đã tạo hình ảnh có tông màu tối với ánh sáng nền. Một số anh chị em nghĩ rằng nó quá tối và không thu hút, họ đề nghị em chỉnh sáng lên một chút, thêm ánh sáng và hiệu ứng đổ bóng. Em khá do dự về những ý kiến này. Với chủ đề đã cho, hình ảnh quá sáng không phù hợp với bầu không khí của người sống trong tăm tối, và tăng độ sáng sẽ vi phạm quy luật khách quan, nên em nghĩ đó không phải ý kiến hợp lý. Nhưng rồi em nghĩ vì hiện giờ đã có vài người đã đưa ra ý kiến này, nên nếu em không làm, mà nó ảnh hưởng đến video sau khi đăng lên mạng, em sẽ phải chịu trách nhiệm. Em còn đang phân vân thì thấy lãnh đạo cũng đồng ý với sự chỉnh sửa đó, nên em bắt đầu thỏa hiệp. Nếu em cứ giữ quan điểm và không đồng ý với sự chỉnh sửa đó, mọi người có nghĩ em bảo thủ quan điểm không? Họ có nghĩ em không chịu thay đổi vì sợ phiền hà không? Vậy nên, em quyết định sửa lại. Nếu có vấn đề thì không phải chỉ mình em chịu trách nhiệm, vì em đã sửa lại dựa trên ý kiến của tất cả mọi người. Rõ ràng em cảm thấy thay đổi này không phù hợp, nhưng em vẫn bỏ nhiều thời gian để chỉnh sửa hình ảnh đó. Làm xong, em rất bất ngờ khi người phụ trách đánh giá nó dựa vào nguyên tắc liên quan và hiệu quả, rồi nói nó không chân thực, bảo em phải sửa lại như cũ. Chị ấy còn nói gần đây em rất bị động trong bổn phận, không có chính kiến về ý kiến của người khác và gây cản trở tiến độ công tác, chị ấy bảo em nên tự phản tỉnh. Sau đó, một thời gian dài em không thể bình tâm, cảm thấy rất tội lỗi. Em đã bỏ nhiều thời gian chỉnh sửa hình ảnh, và giờ phải sửa lại như cũ, quả thật đã trì hoãn tiến độ công tác. Em nhận ra trong thời gian này, mỗi khi gặp ý kiến trái chiều, thực ra em cũng có quan điểm riêng, nhưng để mọi người không bảo em kiêu ngạo, em đã không lên tiếng gì. Khi gặp chuyện còn lưỡng lự, em không tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật, mà cứ chờ người khác quyết định giùm em và làm việc theo lệnh của người khác. Thực hiện bổn phận như vậy quá bị động, và gây trì hoãn công tác của nhà Đức Chúa Trời. Em đã đến trước Đức Chúa Trời mà cầu nguyện, xin Ngài dẫn dắt em phản tỉnh và hiểu mình.
Sau đó, em xem được một đoạn phim đọc lời Đức Chúa Trời. “Những người có thể thực hiện bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời phải là những người có trọng trách là công tác của hội thánh, người chịu trách nhiệm, người giữ vững các nguyên tắc của lẽ thật, người chịu khổ và trả giá. Thiếu đi những lĩnh vực này là không phù hợp để thực hiện bổn phận và không có đủ các điều kiện để thực hiện bổn phận. Có nhiều người sợ lãnh trách nhiệm trong việc thực hiện bổn phận. Sự sợ hãi của họ thể hiện theo ba cách chính. Cách thứ nhất là họ chọn những bổn phận không yêu cầu phải gánh trách nhiệm. Nếu một lãnh đạo hội thánh sắp xếp để họ thực hiện một bổn phận, trước tiên họ hỏi xem liệu họ có phải chịu trách nhiệm về việc đó hay không: nếu có thì họ không nhận; nếu bổn phận đó không yêu cầu họ phải chịu trách nhiệm thì họ miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn phải xem công việc có mệt mỏi hay phiền hà hay không, và dù miễn cưỡng chấp nhận bổn phận, họ vẫn không có động lực để làm tròn bổn phận đó, họ vẫn ưa bất cẩn và chiếu lệ. Giải trí, chứ không phải lao động, và không vất vả về thể xác – đây là nguyên tắc của họ. Thứ hai là khi khó khăn ập đến hoặc họ gặp một vấn đề gì, phương sách đầu tiên của họ là báo cáo với lãnh đạo, nhờ lãnh đạo xử lý và giải quyết, với hy vọng họ có thể vẫn được nhàn nhã. Họ không quan tâm lãnh đạo xử lý vấn đề thế nào và không để tâm đến điều này – miễn là bản thân họ không phải chịu trách nhiệm thì tất cả đều tốt đối với họ. Việc thực hiện bổn phận như vậy có phải là trung thành với Đức Chúa Trời không? Điều này được gọi là đùn đẩy, lơ là bổn phận, tránh né. Đây chỉ là sự vận động đơn thuần, chứ không hề để tâm vào. Họ nói: ‘Nếu mình phải xử lý việc này thì điều gì sẽ xảy ra nếu mình mắc sai lầm? Chẳng phải khi đó mình sẽ là người bị xử lý sao? Chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ lên mình đầu tiên sao?’. Đây là điều họ lo lắng. Nhưng ngươi có tin rằng Đức Chúa Trời có thể nhìn vào những điều này không? Ai cũng mắc sai lầm. Nếu một người có ý định đúng đắn nhưng thiếu kinh nghiệm và chưa từng xử lý một dạng vấn đề nào đó trước đây, nhưng họ đã làm hết sức mình, thì điều đó Đức Chúa Trời có thể nhìn thấy. Ngươi phải tin rằng Đức Chúa Trời soi xét lòng người và mọi sự. Nếu một người thậm chí không tin điều này thì chẳng phải họ là một kẻ chẳng tin sao? Một người như vậy thực hiện bổn phận thì có ý nghĩa gì chứ? Còn một cách thể hiện nỗi sợ gánh tránh nhiệm của một người là: họ chỉ làm một chút công việc hời hợt, đơn giản, công việc không đòi hỏi phải chịu trách nhiệm. Những công việc đi cùng với khó khăn và phải chịu trách nhiệm, họ đẩy cho người khác, và nếu có chuyện gì bất ổn, họ đổ lỗi cho những người đó và giữ cho mình khỏi bị rắc rối. … Và hậu quả sẽ ra sao nếu các lãnh đạo và người làm công vẫn yêu cầu họ thực hiện bổn phận? Họ sẽ phá hoại công tác của hội thánh. Những người như vậy không đáng tin hay trông cậy; họ chỉ thực hiện bổn phận để kiếm ăn. Những kẻ ăn xin như thế này có nên bị bỏ ra không? Họ nên bị. Nhà Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ muốn những người như vậy” (“Họ sẽ khiến người khác chỉ vâng phục mình chứ không phải lẽ thật hay Đức Chúa Trời (Phần 1)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). Lời Đức Chúa Trời đã vạch trần tình trạng của em. Em nhớ lại biểu hiện của mình trong thời gian này. Khi nhận được nhiều kiến nghị, bản thân em thấy có một số không phù hợp, một số chỉnh sửa trái nguyên tắc, và không cần thiết. Nhưng em sợ không nghe theo kiến nghị của họ, lỡ như có sự cố gì, em sẽ chịu trách nhiệm một mình. Em cũng sợ bảo thủ quan điểm sẽ để lại ấn tượng xấu rằng em kiêu ngạo và không tiếp nhận lẽ thật, nên đành chiều theo thị hiếu và quan điểm của mọi người, ai đề xuất gì cũng thay đổi, thậm chí sửa đi sửa lại và tạo ra nhiều phiên bản, chờ người phụ trách và các anh chị em quyết định thay mình. Em không tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật hay tự quyết định vì sợ chịu trách nhiệm. Em nghĩ làm việc như vậy an toàn hơn, vì một khi đây là quyết định của tập thể, thì chắc chắn sẽ ít vấn đề hơn, kể cả có vấn đề thì em sẽ không chịu một mình. Nhìn bề ngoài, em bận rộn với bổn phận, và bảo vệ công tác của nhà Đức Chúa Trời, nhưng thực ra em chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân. Em chỉ biết bảo vệ bản thân và trốn tránh trách nhiệm. Chẳng phải thế này là em đang giở trò sao? Thực hiện bổn phận như vậy chỉ là tỏ vẻ mẫn cán và bảo gì làm nấy. Em chưa từng lo lắng hay bận tâm đến mọi việc. Em vô trách nhiệm trong bổn phận và vô tâm với lợi ích của nhà Đức Chúa Trời. Em thực sự vô nhân tính mà. Người thành tâm thực hiện bổn phận thì quan tâm lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, khi gặp vấn đề chưa hiểu, họ tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời và nguyên tắc về lẽ thật, đồng lòng với Đức Chúa Trời. Còn em? Em hoàn toàn giả dối và vô tâm trong bổn phận. Em chỉ như người làm mướn, chờ có lệnh ban xuống mới làm. Em không tìm kiếm để giải quyết vấn đề bằng nguyên tắc lẽ thật. Thực hiện bổn phận như vậy thì chẳng hề liên quan đến Đức Chúa Trời hay lẽ thật. Em chỉ làm chiếu lệ, còn không bằng một kẻ phục vụ.
Em lại đọc một đoạn lời Đức Chúa Trời khác, “Tiêu chuẩn đánh giá những việc làm của một người là tốt hay xấu là gì? Nó phụ thuộc vào việc liệu ngươi, trong những suy nghĩ, bày tỏ và hành động của mình, có chứng ngôn về việc đưa lẽ thật vào thực hành và về việc sống thể hiện ra thực tế của lẽ thật hay không. Nếu ngươi không có hiện thực này hoặc không sống thể hiện ra điều này, thì ngươi không còn nghi ngờ gì nữa là một kẻ hành ác. Làm thế nào để Đức Chúa Trời nhìn thấy những kẻ hành ác? Những tâm tư suy nghĩ cũng như những hành động bên ngoài của ngươi không làm chứng cho Đức Chúa Trời, hay chúng cũng không khiến Sa-tan phải xấu hổ hoặc đánh bại Sa-tan; thay vào đó, chúng làm Đức Chúa Trời xấu hổ, và chứa đầy tỳ vết khiến Đức Chúa Trời phải xấu hổ. Ngươi đang không làm chứng cho Đức Chúa Trời, không dâng mình cho Đức Chúa Trời, ngươi cũng đang không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của mình với Đức Chúa Trời; thay vào đó, ngươi đang hành động vì lợi ích của chính mình. Ẩn ý của câu ‘vì lợi ích của chính mình’ là gì? Vì Sa-tan. Do đó, cuối cùng, Đức Chúa Trời sẽ phán: ‘Hỡi kẻ làm gian ác, ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi ta!’. Trong mắt Đức Chúa Trời, ngươi chưa làm được những việc tốt lành, mà thay vào đó, hành vi của ngươi đã trở nên xấu xa. Thay vì nhận được sự chấp thuận của Đức Chúa Trời, ngươi sẽ bị lên án. Một người có niềm tin như vậy nơi Đức Chúa Trời thì sẽ cố để đạt được điều gì? Liệu có phải một niềm tin như thế sẽ chẳng còn gì vào sau hết không?” (“Trao tấm lòng chân thật của mình cho Đức Chúa Trời và ngươi có thể có được lẽ thật” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Lời Đức Chúa Trời giúp em hiểu ra. Ngài nhìn thấu lòng dạ mọi người, không nhìn vào ta làm bao nhiêu công tác hay chịu bao nhiêu đau khổ. Mà Ngài xem ý định của mọi người trong bổn phận là vì Đức Chúa Trời hay vì chính họ và xem họ có chứng ngôn thực hành lẽ thật trong bổn phận không. Nếu ta luôn cố tự thỏa mãn trong bổn phận, thì đây là sự hành ác trong mắt Đức Chúa Trời, và Ngài căm ghét nó. Qua lời Đức Chúa Trời, em thấy suy nghĩ của mình khi thực hiện bổn phận là vì bản thân. Để tránh chịu trách nhiệm, bất kể tốn bao nhiêu thời gian để giải quyết những vấn đề không đáng, em vẫn sửa đi sửa lại hình ảnh. Em gạt bỏ ý của mình để thực hiện những chỉnh sửa không phù hợp, khiến video càng tệ hơn. Em làm trì hoãn công tác của nhà Đức Chúa Trời, nhưng không thấy lo lắng hay khẩn cấp, cũng không cố cải thiện hiệu suất bằng cách tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật. Em chỉ làm qua loa, hình thức trong bổn phận, và nghĩ chỉ cần em chỉnh sửa xong, được mọi người thông qua là ổn. Hành vi vô trách nhiệm của em không phải là thực hiện bổn phận, không phải tích lũy việc thiện, mà là hành ác. Giờ là thời điểm quan trọng để nhà Đức Chúa Trời truyền bá phúc âm, những video này cần được đăng lên mạng gấp để truyền bá phúc âm, để ngày càng nhiều người mong mỏi sự xuất hiện của Đức Chúa Trời được khai sáng sau khi xem, để họ tìm hiểu công tác của Đức Chúa Trời vào thời kỳ sau rốt. Nhưng vì tâm tính bại hoại, em cứ làm đi làm lại và trì hoãn việc đăng tải. Để bảo vệ tư lợi, em nhiều lần cản trở công tác của nhà Đức Chúa Trời, em cư xử như tay sai của Sa-tan và quấy phá công tác của nhà Đức Chúa Trời! Nhận ra việc này, em cảm thấy hoảng sợ. Em liền cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt em thay đổi thái độ với bổn phận và hóa giải tâm tính bại hoại.
Sau đó, khi gặp ý kiến trái chiều trong bổn phận, trước hết, em cầu nguyện trước Đức Chúa Trời và tìm kiếm, phân tích xem thay đổi nào cần thiết và không cần thiết, nghĩ cách cải thiện hiệu suất để tạo ra kết quả tốt hơn. Với những đề xuất thay đổi không cần thiết, em bày tỏ quan điểm dựa trên những nguyên tắc mà em hiểu, tìm kiếm và thông công với mọi người, một số quan điểm của em đã được chấp nhận. Thực hành như vậy giúp em có hiệu suất tốt hơn trong bổn phận. Em cứ tưởng em đã thay đổi được rồi, nhưng đến lúc phải chịu trách nhiệm, em lại bắt đầu trở nên bị động.
Có lần nọ, em tạo hiệu ứng mờ viền cho video, mọi người bất đồng quan điểm về một số chi tiết của hình ảnh. Sau khi thảo luận và tương giao, chúng em vẫn chưa quyết định được nên sửa thế nào, và bế tắc một thời gian dài. Thật ra, em biết với hiệu ứng mờ viền, miễn là nhìn vào thấy đẹp, tỷ lệ của nhân vật và hình ảnh không vi phạm thực tế khách quan, thì không cần phải câu nệ tiểu tiết. Nhưng sau khi nghe nhiều ý kiến trái chiều, em không biết phải làm sao. Nếu em thay đổi theo ý kiến của mình, lỡ sau khi đăng video mà xảy ra vấn đề gì thì sao? Như thế em sẽ phải chịu trách nhiệm. Em sợ chịu trách nhiệm vì mắc sai lầm, nên bắt đầu tạo ra nhiều phiên bản dựa vào ý kiến của mọi người và chờ mọi người đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng cuối cùng, không ai cho em câu trả lời rõ ràng. Nhiều ngày trôi qua, em càng trở nên lo lắng hơn. Chẳng phải em lại trì hoãn tiến độ sản xuất video sao? Em rất phiền não, nên tự hỏi mình, “Sao lại khó đưa ra quyết định như vậy? Tại sao mình thấy như bị trói chặt tay không gỡ ra được?”. Em mới đến trước Đức Chúa Trời, cầu nguyện và tìm kiếm, xin Đức Chúa Trời dẫn dắt em phản tỉnh và hiểu bản thân.
Sau đó, em đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời. “Khi những vấn đề xảy ra trong lúc các ngươi thực hiện bổn phận của mình thì các ngươi có thể sẽ phớt lờ chúng, và thậm chí có thể tìm những lý do và những cái cớ khác nhau để trốn tránh trách nhiệm; có một số vấn đề mà các ngươi có khả năng giải quyết, nhưng lại không làm, và những vấn đề mà các ngươi không có khả năng giải quyết thì các ngươi cũng không báo cáo với cấp trên của mình – như thể chúng không liên quan gì đến các ngươi. Chẳng phải đây là sao lãng bổn phận của mình sao? Đối đãi với công việc của hội thánh như vậy là một việc khôn ngoan hay một việc ngu ngốc? (Ngu ngốc). Chẳng phải các lãnh đạo và người làm công như vậy là những kẻ giả dối, chẳng phải họ hoàn toàn thiếu ý thức trách nhiệm sao? Ai đó phớt lờ vấn đề trước mặt họ: chẳng phải đây là người nhẫn tâm, là kẻ lén lút sao? Những người lén lút là những người ngu ngốc nhất. Ngươi phải là một người trung thực, và phải có ý thức trách nhiệm đối với những vấn đề ngươi gặp phải; nếu ngươi lén lút, thì khi đối mặt với những vấn đề, ngươi sẽ lờ chúng đi, và cố trốn tránh trách nhiệm. Nếu ngươi lén lút giữa những người ngoại đạo và điều gì đó xảy ra với ngươi, ngươi sẽ không thể đứng vững; nếu ngươi lén lút trong nhà Đức Chúa Trời, làm sao Đức Chúa Trời không khinh miệt ngươi chứ? Nhà Đức Chúa Trời có thể bỏ qua chuyện này không? Đức Chúa Trời thích những người trung thực; Ngài không thích những kẻ lén lút. Không có gì phải sợ khi hơi thiếu hiểu biết một chút, nhưng chắc chắn người ta phải trung thực. Người trung thực thì có trách nhiệm; họ không nghĩ về bản thân mình; họ tinh sạch về tư tưởng; và có sự trung thực, nhân từ trong lòng họ, giống như chén nước trong, nhìn thoáng qua là có thể thấy đáy. Mặc dù ngươi luôn làm điệu bộ, lấp liếm và che đậy bản thân, bao bọc mình kỹ đến mức người khác không thể nhìn thấy điều gì trong lòng ngươi, nhưng Đức Chúa Trời vẫn có thể dò xét những điều sâu thẳm nhất trong lòng ngươi. Nếu Đức Chúa Trời thấy rằng ngươi không phải là người trung thực, mà là một kẻ ranh mãnh, không bao giờ hết lòng vì Ngài, luôn cố bỡn cợt với Ngài, thì Ngài sẽ không thích ngươi và sẽ không muốn ngươi. Tất cả những người phất lên trong số những người ngoại đạo – những người nói năng lưu loát và ứng đối nhanh – những người này là loại người gì? Điều này có rõ ràng với các ngươi không? Bản chất của họ là gì? Có thể nói, tất cả họ đều là những cá nhân cực kỳ láu cá và quỷ quyệt, tất cả bọn họ đều hiểm ác cực kỳ, bọn họ mưu chước, bọn họ là quỷ Sa-tan đích thực. Đức Chúa Trời có thể nào thích những người như vậy không? (Không). Đức Chúa Trời ghét ma quỷ hơn hết – bất kể làm gì, các ngươi cũng không được là loại người này. Những kẻ luôn cảnh giác và cân nhắc mọi góc độ trong lời nói của mình, những kẻ gió chiều nào theo chiều đó và lắm mưu mẹo trong việc xử lý các sự vụ của mình – Ta bảo ngươi rằng, Đức Chúa Trời ghê tởm những người như vậy nhất. Vậy, liệu Đức Chúa Trời vẫn ban phước hay khai sáng cho một người như vậy không? Không – Ngài sẽ không làm vậy. Đức Chúa Trời coi những người như vậy là đồng loại của súc vật. Họ đội lốt người, nhưng bản chất của họ là bản chất của quỷ Sa-tan. Họ là những xác chết biết đi mà Đức Chúa Trời tuyệt đối sẽ không cứu rỗi. Các ngươi sẽ nói rằng loại người này thực sự thông minh, hay họ ngu ngốc? Họ là những kẻ ngu ngốc nhất. Họ lén lút. Đức Chúa Trời không muốn loại người này. Ngài lên án họ. Với một người như vậy thì còn hy vọng gì họ tin Đức Chúa Trời chứ? Niềm tin của họ không có ý nghĩa gì, và họ được định đoạt là không đạt được gì cả. Nếu, xuyên suốt đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời, người ta không theo đuổi lẽ thật, thì dù họ đã là tín đồ được bao nhiêu năm cũng không quan trọng; cuối cùng, họ sẽ chẳng đạt được gì” (“Nhận diện các lãnh đạo giả (8)”). Lời Đức Chúa Trời đã vạch trần tình trạng của em. Em luôn thiếu quyết đoán khi gặp ý kiến trái chiều, sợ chịu trách nhiệm nếu sai sót, luôn cố bảo vệ bản thân, vì em bị những chất độc Sa-tan khống chế như “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, “Hãy tự bảo vệ mình trước, cầu mong không bị đổ lỗi”, và “Pháp luật chẳng phạt số đông”. Khi gặp ý kiến trái chiều, em có quan điểm của mình, nhưng không nói ra và tìm kiếm kịp thời cố chấp một mực làm theo kiến nghị của người khác để nếu có vấn đề thì cũng không phải chịu trách nhiệm và không bị xử lý. Bề ngoài, em tỏ vẻ tiếp thu kiến nghị của người khác, có thể tiếp nhận và thực hiện những đề xuất đó, tạo ảo tưởng rằng em có thể tiếp nhận lẽ thật. Thực ra, ẩn sau đó là những ý định thâm hiểm, dối trá và hèn hạ. Em nghĩ lại biểu hiện của mình, mỗi lần sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc gì đó, em lại chăm chăm bảo vệ bản thân. Có lúc người khác gặp vấn đề và xin kiến nghị của em, đầu tiên em đoán suy nghĩ và quan điểm của họ, nếu họ đồng quan điểm với em, em sẽ lấy đó làm cơ sở và bổ sung kiến nghị của em vào, nếu họ có quan điểm trái chiều, em không muốn nêu quan điểm của mình, vì sợ lỡ em sai và xảy ra vấn đề, em sẽ phải chịu trách nhiệm, nên em chỉ nói những điều mập mờ và hời hợt. Em thấy sống theo những triết lý Sa-tan này, em trở nên đặc biệt xảo quyệt và dối trá, em không thể hiện rõ ràng quan điểm riêng, không có nguyên tắc hay lập trường, em nói và làm theo cách khiến mọi người mơ hồ và không thể nhìn thấu quan điểm thật của em. Em còn tưởng làm thế là khôn ngoan, như thế em không phải chịu hậu quả gì, em sẽ không bị xử lý và không bị tước bổn phận. Em không biết rằng em đang giở trò với Đức Chúa Trời và các anh chị em, rằng em là người xảo quyệt nhất. Em đã khiến Đức Chúa Trời ghê tởm và căm ghét, và Đức Chúa Trời không cứu rỗi người như em. Dù em có thể lừa dối các anh chị em, Đức Chúa Trời vẫn nhìn thấu lòng dạ của em. Nếu em tiếp tục lừa dối Đức Chúa Trời, vô trách nhiệm trong bổn phận, làm việc qua loa chiếu lệ, và không chú tâm tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật, cuối cùng, em sẽ không đạt được lẽ thật, và chắc chắn em sẽ bị lên án và loại bỏ. Em cứ tưởng mình là đứa thông minh. Em thật ngu xuẩn! Nhận ra việc này em bắt đầu thấy sợ hãi. Em muốn ăn năn với Đức Chúa Trời. Không thể tiếp diễn như vậy.
Sau đó, em đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời, “Trong nhà Đức Chúa Trời, ngươi phải nắm bắt được nguyên tắc của mọi bổn phận mà ngươi thực hiện, bất kể đó là gì. Có thể thực hành lẽ thật có nghĩa là hành động phù hợp với nguyên tắc. Nếu ngươi chưa rõ điều gì đó, nếu ngươi không chắc điều phù hợp để làm là gì, hãy dùng cách thông công để đạt được sự đồng thuận. Khi đã xác định được điều gì có lợi nhất cho công tác của hội thánh và cho các anh chị em thì hãy làm điều đó. Đừng bị ràng buộc bởi các quy tắc, đừng trì hoãn, đừng chờ đợi, đừng là người quan sát thụ động. Nếu ngươi luôn là một người quan sát và không bao giờ có ý kiến của riêng mình, nếu ngươi luôn chờ ai đó khác ra quyết định trước khi ngươi làm bất kỳ điều gì, và khi không có ai quyết định điều gì thì ngươi chỉ lê gót và chờ, thì hậu quả sẽ là gì? Ngươi sẽ phá hỏng mọi việc, ngươi không hoàn thành được cái gì cả. Nếu đó là điều mà ngươi đã rõ, và mọi người đều cho rằng như vậy là ổn, đồng ý làm theo cách này, bảo rằng việc này cần phải được thực hiện, và không nghi ngờ gì rằng việc này được hướng dẫn bởi Đức Chúa Trời, thì đây là cách ngươi nên làm. Đừng sợ phải chịu trách nhiệm cho việc làm này, hoặc sợ xúc phạm người khác, hoặc sợ hậu quả có thể là gì. Nếu mọi người không làm điều gì thật cả, luôn tính toán và sợ phải chịu trách nhiệm, và không làm công việc thật sự, thì điều này chứng tỏ họ có quá nhiều các toan tính thâm độc. Thật tội lỗi biết bao khi ao ước được hưởng các ân điển và phước lành của Đức Chúa Trời mà chẳng làm điều gì thật cả. Chẳng có ai mà Đức Chúa Trời khinh ghét bằng những kẻ gian xảo và thâm độc như thế. Bất kể tâm tư ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi đang không thực hành lẽ thật, không có lòng trung thành, những sự cân nhắc cá nhân của ngươi luôn thường trực, và ngươi luôn có những tư tưởng và ý nghĩ của riêng mình, Đức Chúa Trời đang quan sát và biết, và nếu ngươi không ăn năn ngay lập tức, thì Ngài sẽ rời bỏ ngươi” (“Phần quan trọng nhất của việc tin vào Đức Chúa Trời là đưa lẽ thật vào thực hành” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). “Những sự thể hiện của một người trung thực là gì? Trước hết là không nghi ngờ gì về lời Đức Chúa Trời. Đây là một trong những biểu hiện của một người trung thực. Hơn nữa, biểu hiện quan trọng nhất của một người trung thực là tìm kiếm và thực hành lẽ thật trong mọi sự; điều này là quan trọng nhất trong tất cả. Nếu ngươi nói ngươi trung thực, nhưng ngươi luôn bỏ ngoài tai lời Đức Chúa Trời và làm bất cứ điều gì mình muốn, thì đây có phải là sự thể hiện của một người trung thực không? Ngươi nói: ‘Tố chất của tôi thấp kém, nhưng lòng tôi trung thực’. Tuy nhiên, khi một bổn phận được phân cho ngươi, ngươi sợ phải chịu khổ hay sợ rằng nếu ngươi không thực hiện tốt, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm, do đó ngươi kiếm cớ trốn tránh và đề xuất người khác làm. Đây có phải là sự thể hiện của một người trung thực không? Rõ ràng là không. Vậy thì một người trung thực nên cư xử như thế nào? Họ nên chấp nhận và vâng phục, và rồi hoàn toàn tận tụy trong việc thực hiện bổn phận của họ bằng hết khả năng của mình, cố gắng đáp ứng ý muốn của Đức Chúa Trời. Điều này được thể hiện theo một số cách. Một cách là ngươi nên chấp nhận bổn phận của mình bằng sự trung thực, không nghĩ về những lợi ích xác thịt của ngươi, và không nửa vời về nó. Không mưu tính vì lợi ích của riêng mình. Đây là một biểu hiện của lòng trung thực. Một cách khác là thực hiện bổn phận hết lòng và hết sức của ngươi, làm việc một cách đúng đắn, đặt tấm lòng và tình yêu của ngươi vào việc thực hiện bổn phận để đáp ứng Đức Chúa Trời. Đây là điều cần được bày tỏ khi những người trung thực thực hiện bổn phận của họ” (“Con người chỉ có thể thực sự hạnh phúc khi là người trung thực” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, em thấy rằng Đức Chúa Trời yêu người trung thực. Nếu ta ngu muội hay có tố chất kém cũng không sao, quan trọng là ta phải có tấm lòng thành thực, không che đậy mọi chuyện, biết nói lên suy nghĩ, tìm kiếm và thông công về những gì không hiểu, hành động theo nguyên tắc, và làm điều có lợi cho công tác của nhà Đức Chúa Trời, trung thành trong bổn phận, như vậy mới làm thỏa lòng Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời nhìn thấu lòng dạ mọi người. Nếu thực sự cố gắng hết mình, kể cả đôi lúc chúng ta mắc sai lầm vì tố chất kém hay không hiểu lẽ thật, ta vẫn sẽ rút ra được bài học. Chỉ cần tiếp nhận lẽ thật, tìm kiếm lẽ thật, và tổng kết vấn đề kịp thời, chúng ta sẽ càng ít lạc lối hơn, dần nắm được nguyên tắc và thực hiện tốt bổn phận. Nhà Đức Chúa Trời không lên án mọi người và truy cứu trách nhiệm cho từng sai sót một. Hiểu được việc này, trong lòng em cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, em thổ lộ và thông công với một người chị em về tình trạng của mình, chị ấy đã rất kiên nhẫn giúp đỡ em. Nhờ cùng tìm kiếm và thông công, em đã thay đổi được quan điểm sai lầm bao lâu nay của mình. Trước kia, em luôn lo rằng nếu không nghe kiến nghị của người khác mà đưa ra quan điểm và ý kiến trái chiều, người khác sẽ nghĩ em kiêu ngạo và không tiếp nhận lẽ thật. Thực ra em không thể phân định giữa kiêu ngạo và kiên quyết giữ nguyên tắc. Kiên quyết giữ nguyên tắc nghĩa là tìm kiếm lẽ thật, xác định sự thực hành phù hợp nguyên tắc và bảo vệ lợi ích của hội thánh, không ngừng bảo vệ và không thỏa hiệp khi người khác phản đối hay nêu nghi vấn. Dù bề ngoài nó có vẻ tương tự như kiêu ngạo, nhưng đấy là bảo vệ lẽ thật và là một việc tích cực, trong khi kiêu ngạo là luôn cảm thấy mình hơn người, cho rằng ý kiến và quan điểm của mình là đúng; khi người khác đề xuất quan điểm trái chiều, thì cứng đầu làm theo ý mình mà không tìm kiếm hay suy ngẫm, cứ khăng khăng cho rằng cái này đúng, cái kia sai. Những ý kiến đó đến từ sự phán xét của riêng họ, không căn cứ vào nguyên tắc. Nhưng họ vẫn đòi người khác phải nghe lời và làm như họ nói. Đây là tâm tính Sa-tan, một biểu hiện của sự kiêu ngạo. Tôi nhớ đến một số anh chị em bị tước bổn phận trước đây. Một số người cứ nhất định làm theo ý mình, không coi trọng hay suy ngẫm ý kiến mà các anh chị em nêu ra, luôn tranh cãi biện minh và không chịu sửa đổi hay cải thiện. Điều họ nhất quyết lại không phù hợp với nguyên tắc, đó chỉ là ý kiến và sở thích cá nhân của họ. Đây là biểu hiện của sự kiêu ngạo. Khi gặp những ý kiến trái chiều, em cảm thấy một số ý kiến không phù hợp, nhưng nếu em có thể đánh giá theo nguyên tắc và nêu ra quan điểm, thì đây không phải kiêu ngạo, mà là bảo vệ nguyên tắc về lẽ thật. Đôi lúc, khi em không hiểu hết vấn đề hay không nắm rõ mọi việc, nếu em có thể bày tỏ quan điểm, tìm kiếm và thông công với người khác, thì sẽ không phải là kiêu ngạo làm theo ý mình, mà là tìm hiểu nguyên tắc trước khi làm việc, nghiêm túc và có trách nhiệm trong bổn phận. Khi đã hiểu những lẽ thật này, em cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Sau đó, khi nhận được quá nhiều ý kiến trong bổn phận, em cầu nguyện với Đức Chúa Trời để bình tâm và tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật liên quan, đánh giá theo nguyên tắc xem sửa đổi đó có cần thiết không. Em cũng bắt đầu dùng quan điểm của mình để tương giao và thảo luận với mọi người. Có lần em hoàn thành một ảnh nền cho video, lãnh đạo nhận định là màu sắc không phù hợp và đề nghị em thay đổi. Em nghĩ “Nếu mình sửa lại hình ảnh này, sẽ tốn nhiều công sức, và chắc chắn sẽ làm chậm trễ việc đăng tải video. Đây không phải là vấn đề về nguyên tắc, chỉ là ý thích cá nhân, nên không cần phải sửa. Nhưng nếu không sửa, liệu lãnh đạo có thấy em kiêu ngạo và không tiếp thu ý kiến của người khác không?”. Khi lại bắt đầu do dự, em cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt em thực hành theo nguyên tắc. Cầu nguyện xong, em tìm được một số tư liệu tham khảo, rồi cùng lãnh đạo và người phụ trách tìm kiếm nguyên tắc liên quan. Em cũng trao đổi hiểu biết và quan điểm của mình. Sau đó, lãnh đạo và người phụ trách đồng ý với quan điểm của em, và video đã sớm được đăng lên mạng. Em thấy rất vui và an tâm.
Nghĩ lại trải nghiệm trong thời gian này, em nhận ra để bảo vệ bản thân và trốn tránh trách nhiệm, em đã tự trói tay mình trong bổn phận bằng những nỗi lo lắng. Sống như thế rất mệt mỏi, và làm việc kém hiệu quả. Nhưng khi em hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời và thực hành theo nguyên tắc lẽ thật, các vấn đề được giải quyết dễ dàng, bổn phận trở nên dễ dàng và thoải mái hơn. Sau trải nghiệm này, em thực sự cảm thấy sống theo triết lý Sa-tan chỉ khiến con người thêm xảo quyệt và dối trá, không xứng với lòng tin của mọi người và làm Đức Chúa Trời phật lòng. Chỉ có thực hành lẽ thật và thực hiện bổn phận theo nguyên tắc về lẽ thật mới được ban phước lành. Khi làm vậy, ta sẽ thấy chắc chắn và an tâm, thực sự bình an và vui vẻ.
Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?