Những ngày tranh danh đoạt lợi

01/02/2022

Bởi Tiếu Đan, Trung Quốc

Tháng 6 năm ngoái, tôi phụ trách công tác chăm tưới của hội thánh, và do thiếu người chăm tưới nên công tác của chúng tôi bị ảnh hưởng. Vì chuyện này, tôi rất lo lắng, nghĩ rằng nếu không kịp thời bổ sung sự thiếu hụt này, các lãnh đạo sẽ nghĩ tôi không thực hiện công tác thực tế. Khi tôi còn đang buồn phiền vì chuyện này, lãnh đạo đã đề xuất cho tôi một ứng viên, nói rằng chị Tiểu Đan, người vừa được chuyển tới, có thể thực hiện bổn phận chăm tưới. Nghe vây, tôi quá sức mừng rỡ và tinh thần thoải mái hẳn lên. Tôi liền sắp xếp một cuộc họp với chị Tiểu Đan. Để đào tạo chị ấy và mau chóng cải thiện công tác chăm tưới của chúng tôi, tôi tìm người để phổ biến nguyên tắc cho chị ấy, đồng thời đích thân theo dõi sự tiến bộ của chị ấy. Không lâu sau, lãnh đạo nhắn tin cho tôi bảo rằng công tác sản xuất video cần thêm người, và chị Chu phụ trách bên sản xuất video bảo là cần chị Tiểu Đan hỗ trợ và chị Tiểu Đan cũng đã đồng ý. Nghe chuyện đó, tôi chết điếng cả người. Tôi đã đích thân lo liệu mọi việc, từ việc liên lạc với chị ấy đến khâu sắp xếp bổn phận, và tôi muốn chị ấy có thể vào việc ngay để cải thiện công tác của chúng tôi, thế mà chị Chu lại đột ngột chen ngang như vậy. Giờ tôi cần phải tìm người hỗ trợ khác, nếu không kiếm được ai thì những người mới sẽ không được chăm tưới. Rồi lãnh đạo sẽ nghĩ gì về tôi? Hơn nữa, nếu chị Tiểu Đan được bồi dưỡng, mọi người sẽ nghĩ chị Chu có năng lực, và mọi công sức của tôi đổ sông đổ bể. Tôi muốn tìm cách để giữ chị ấy lại. Nên tôi trả lời lãnh đạo rằng, chúng tôi đang rất cần người chăm tưới, và chúng ta nên đánh giá tùy theo điểm mạnh của mọi người. Trước đây chị Tiểu Đan đã thực hiện công tác chăm tưới, nên tôi muốn họ nói chuyện với chị Chu về việc để chị ấy tiếp tục thực hiện bổn phận chăm tưới đó. Hai hôm sau tôi nhận được câu trả lời rằng chị Tiểu Đan đã có kinh nghiệm chỉnh sửa hình ảnh từ thời đại học, nên chị ấy đã có nền tảng trong việc sản xuất video. Chị ấy cũng rất hứng thú với nó, nói chung, chị ấy phù hợp với bổn phận sản xuất video hơn. Nghe vậy, tôi rất thất vọng và nghĩ rằng chị Tiểu Đan sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm thế nếu chị Chu không nhờ chị ấy giúp đỡ. Nhưng mà chuyện đã rồi, nên tôi phải mau chóng tìm người khác, nếu không công tác của chúng tôi sẽ bị tổn hại và chắc chắn lãnh đạo sẽ nói tôi không thực hiện công tác thực tế. Do đó, tôi xem xét các thành viên khác trong hội thánh và tìm thấy một số chị em có tố chất tốt, là những người sốt sắng mưu cầu và sẽ phù hợp với bổn phận này. Trong số họ, chị Dương là người rất nhiệt tình và hòa đồng, những người mới rất thích hội họp với chị ấy. Chị ấy rất phù hợp với vị trí này. Tôi rất vui mừng và bắt đầu đào tạo những chị em đó và đặc biệt tập trung bồi dưỡng chị Dương. Tôi nghĩ tôi phải giám sát thật kĩ và bồi dưỡng chị ấy càng sớm càng tốt để cho mọi người thấy được tôi là người có năng lực.

Một hôm trong một buổi hội họp, một lãnh đạo khác hỏi thăm về chị Tiểu Đan và trong lòng tôi thấy rất buồn. Tôi muốn nói với chị ấy về việc chị Chu chuyển chị Tiểu Đan sang bổn phận sản xuất video với hy vọng chị ấy sẽ xử lý chị Chu và giúp tôi lấy lại chị Tiểu Đan. Như thế tôi sẽ có thêm cánh tay đắc lực cho công tác chăm tưới và chúng tôi sẽ làm việc tốt hơn. Nên tôi đã nói hết với lãnh đạo này việc chị Chu bắt chị Tiểu Đan học việc sản xuất video và nhấn mạnh rằng tôi đã đào tạo chị ấy trước, nhưng chị Chu đã nẫng tay trên của tôi. Chị ấy nói, “Nhà Đức Chúa Trời là một khối thống nhất và không thể phân chia. Dù chị ấy được chuyển đi đâu, đó cũng là vì công tác của chúng ta và công tác sản xuất video cần thêm người, chúng ta không nên tranh giành. Vì chị Tiểu Đan đã được bổ nhiệm cho bổn phận đó, chúng ta cần phải quy phục”. Thật tình, tôi biết chị ấy nói đúng, nhưng trong lòng vẫn rất thất vọng khi thấy lãnh đạo không đứng về phía mình. Mấy chị em được chúng tôi bồi dưỡng rốt cuộc đã đảm nhận công tác chăm tưới, nên tôi cảm thấy công sức của mình cũng không phí phạm mấy và trong mắt lãnh đạo tôi vẫn làm tốt. Nhưng thật bất ngờ, một hôm, trưởng nhóm chăm tưới, chị Lý, bảo tôi rằng chị Chu muốn chuyển chị Dương sang bổn phận sản xuất video. Nghe chị ấy nói xong, tôi cảm thấy hết sức bực mình. Tôi đã đào tạo chị Dương trước, tại sao chị Chu lại đòi chị ấy sang làm sản xuất video? Ban đầu chị ấy đã lấy chị Tiểu Đan của tôi, giờ lại lấy cả chị Dương. Biết bao công sức của tôi đổ ra, chị ấy cứ thế nẫng tay trên, chẳng chừa lại cho tôi cái gì. Chẳng phải mọi công sức của tôi vô nghĩa hay sao? Lúc đó, lòng bừng bừng lửa giận, tôi nổi cáu nói ngay với chị Lý, “Chị không thông công với chị Chu được à? Chị Dương đang thực hiện bổn phận chăm tưới rồi, chị ấy đi mà tìm người khác”. Chị ấy không biết phải làm gì bèn nói, “Cả hai bổn phận chăm tưới và sản xuất video đều rất quan trọng. Chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn làm cách nào có lợi nhất cho công tác của nhà Đức Chúa Trời”. Tôi nghĩ: “Bàn bạc kĩ hơn cái gì? Chị Chu đang lấy mất người tôi muốn, tôi không thể giữ lại những người mà tôi đào tạo, vậy mọi người còn coi tôi ra gì? Bất kể ra sao, lần này tôi phải nói chuyện với lãnh đạo về việc này để họ đưa ra ý kiến, chứ không thế này thì quá nhục nhã”.

Tôi định viết thư cho họ ngay khi về đến nhà, nhưng cầm bút rồi, lại không biết phải viết gì. Tôi tự nhủ, hay là thôi đi. Tôi nên sắp xếp thời gian nói chuyện thẳng với chị Dương và bảo chị ấy tiếp tục thực hiện bổn phận chăm tưới, để tôi có thể giữ chị ấy lại. Khi tôi định viết thư cho chị Dương, đầu óc tôi tự nhiên trống rỗng và không biết phải nói gì. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, và tôi suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra. Tại sao tôi lại tức giận khi những người mà tôi đào tạo được chuyển sang chỗ chị Chu và tôi thậm chí muốn than phiền với lãnh đạo? Tại sao tôi cứ nhất định phải giành lại chị Dương? Nghĩ vậy, tôi bèn cầu nguyện Đức Chúa Trời, bắt đầu bình tâm lại, và đọc đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Trong nhà Đức Chúa Trời, miễn sao con người theo đuổi lẽ thật thì họ được hợp nhất trước Đức Chúa Trời, không bị chia rẽ, và có chung một mục tiêu: thực hiện bổn phận của họ, làm công việc của họ, hành động theo các nguyên tắc của lẽ thật, và thỏa mãn ý muốn của Đức Chúa Trời. Nếu mục tiêu của ngươi không phải là vì mục đích này, mà là vì lợi ích của chính ngươi, vì lợi ích của việc thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của chính ngươi, thì đây là sự tuôn tràn của một tâm tính sa-tan bại hoại. Trong nhà Đức Chúa Trời, việc thực hiện bổn phận của một người là theo các nguyên tắc của lẽ thật. Những hành động của những người ngoại đạo bị chi phối bởi tâm tính sa-tan của họ. Đây là hai con đường rất khác nhau. Giữa những người ngoại đạo, mỗi người đều giữ mọi ý nghĩ cho riêng mình, mỗi người đều có mục tiêu và kế hoạch riêng của mình, mỗi người đều sống vì những lợi ích của riêng mình. Vì vậy, họ buộc phải chiến đấu để giành lấy bất kỳ lợi thế nào có thể. Họ khác biệt, chia rẽ, không đoàn kết, bởi vì họ không có chung một mục tiêu. Tuy nhiên, bản chất của những mục tiêu của họ là như nhau – hết thảy họ đều hành động vì chính họ. Tại đây, lẽ thật không ngự trị, tâm tính sa-tan đồi bại nắm toàn bộ quyền lực và quyền làm chủ, quyền kiểm soát bản thân đã bị giành lấy khỏi họ bởi những tâm tính sa-tan bại hoại của họ – với kết quả là họ ngày càng lún sâu vào tội lỗi. Trong nhà Đức Chúa Trời, nếu nguyên tắc, phương pháp, động cơ và xuất phát điểm của những hành động của các ngươi không khác gì những người ngoại đạo, nếu những hành động của các ngươi cũng chịu sự thao túng, kiểm soát và điều động của một tâm tính sa-tan bại hoại, và xuất phát điểm là lợi ích, sĩ diện, địa vị và danh tiếng của riêng ngươi, thì việc các ngươi thực hiện bổn phận của mình sẽ không khác gì những hành động của những người ngoại đạo(“Cách trải nghiệm lời Đức Chúa Trời trong bổn phận của con người” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). “Nhân loại thật tàn độc! Sự đồng lõa và cấu kết, sự tranh thủ và giành giật lẫn nhau, sự tranh cướp danh lợi và tiền tài, sự tàn sát lẫn nhau – khi nào mới kết thúc được? Bất kể hàng trăm ngàn lời Đức Chúa Trời đã phán, không ai tỉnh ngộ được cả. Con người hành động vì lợi ích của gia đình họ, con cái họ, vì sự nghiệp, triển vọng tương lai, địa vị, hư vinh, và tiền bạc của họ, để có được cơm ăn, áo mặc, và xác thịt. Thế nhưng có một ai hành động thật sự vì lợi ích của Đức Chúa Trời không? Ngay cả trong số những người hành động vì lợi ích của Đức Chúa Trời, chỉ rất ít người biết đến Đức Chúa Trời. Bao nhiêu người không hành động vì lợi ích riêng của mình? Bao nhiêu người không áp bức hay thải loại những người khác để bảo vệ địa vị của mình?(Kẻ dữ ắt sẽ bị trừng phạt, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Sau đó tôi kiểm điểm lại cách cử xử vừa rồi của mình. Chẳng phải tôi đang trong tình trạng tranh đấu với người khác vì thể diện và địa vị của mình hay sao? Một lãnh đạo bảo tôi bồi dưỡng chị Tiểu Đan và suy nghĩ ban đầu của tôi là việc đó có thể cải thiện kết quả công tác của nhóm chăm tưới và thể hiện kĩ năng của tôi, được các lãnh đạo chấp nhận. Nên tôi dốc hết công sức để đào tạo chị ấy. Khi phát hiện chị ấy bị chuyển sang bổn phận sản xuất video, tôi sợ công tác của chúng tôi bị tổn hại nếu không thể tìm được ứng viên giỏi, như thế tôi sẽ rất kém cỏi trong mắt lãnh đạo và để mất vị trí. Tôi trở nên có thành kiến với chị Chu và cố gắng lôi kéo lãnh đạo đứng về phía mình để lãnh đạo xử lý chị ấy. Sau đó khi nghe chị Lý nói chị Dương sẽ bị chuyển đi, tôi đã nổi cáu với chị ấy, trách tại sao chị ấy không nói chuyện với chị Chu để giữ chị Dương lại, và còn muốn khiếu nại với lãnh đạo để giành lại chị ấy, tất cả những việc tôi làm là để duy trì địa vị và hình ảnh với các anh chị em. Tôi cư xử như một kẻ không tin, tranh đấu vì danh tiếng và địa vị của mình, sống trọn một hình tượng giống Sa-tan. Nhà Đức Chúa Trời bồi dưỡng nhân tài để các anh chị em có thể phát huy điểm mạnh của họ và thực hiện phận sự của mình trong việc truyền bá phúc âm. Nhưng tôi đã coi việc thực hiện bổn phận bồi dưỡng nhân tài là công cụ thỏa mãn tư lợi của mình, ganh đua với người khác để bảo vệ thể diện và địa vị. Đó không phải là nhân tính bình thường! Tôi phải tự hỏi mình tại sao tôi luôn tranh đấu vì thể diện và địa vị với người khác như vậy.

Trong khi tìm kiếm, tôi đọc được đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Khi những kẻ địch lại Đấng Christ tranh giành vị trí lãnh đạo hội thánh và tranh giành danh vọng trong số dân sự được Đức Chúa Trời chọn, họ không cân nhắc việc họ có thể gây hại tồi tệ như thế nào đến công tác của nhà Đức Chúa Trời và lối vào sự sống của dân sự được Đức Chúa Trời chọn. Họ chỉ xem xét liệu những tham vọng và ham muốn của họ có thể được thỏa mãn hay không, và liệu có bất kỳ mối nguy hiểm nào đối với địa vị và danh tiếng của họ hay không. Vai trò của họ trong các hội thánh ở khắp mọi nơi và giữa những dân sự được Đức Chúa Trời chọn không gì khác hơn là tay sai của Sa-tan. Họ không phải là những người thật lòng tin Đức Chúa Trời, cũng không phải là những người theo Đức Chúa Trời, huống chi là những người yêu mến và chấp nhận lẽ thật. Do đó, khi không đạt được những ý định và mục tiêu của mình, cách tiếp cận đầu tiên của họ không phải là tìm kiếm lẽ thật hay đối xử với nó bằng sự vâng phục. Thay vào đó, họ phải vắt óc suy nghĩ cách chống lại các lãnh đạo hội thánh ở mọi cấp độ, cách chống lại nhà Đức Chúa Trời và Đấng Christ để dành lấy dân sự được Đức Chúa Trời chọn, cách để đảm bảo họ có chỗ đứng vững chắc trong hội thánh, và cách đạt được địa vị. Họ sẽ không cho phép bản thân mình thất bại trong cuộc chiến giành địa vị, và mục tiêu của họ là đạt được sự kiểm soát đối với những người được Đức Chúa Trời chọn. Đây là những điều mà họ ngày đêm quan ngại(“Họ thực hiện bổn phận của mình chỉ để làm bản thân nổi bật và thỏa mãn những lợi ích, tham vọng của riêng mình; họ không bao giờ xét đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và thậm chí bán rẻ những lợi ích ấy để đổi lấy vinh quang cá nhân (Phần 3)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). “Những kẻ địch lại Đấng Christ luôn xem xét nghiêm túc cách ứng xử với các nguyên tắc của lẽ thật, những sự ủy nhiệm của Đức Chúa Trời, và công tác của nhà Đức Chúa Trời, hoặc cách xử lý điều gì đó mà họ đối mặt. Họ không xem xét làm thế nào để thực hiện ý muốn của Đức Chúa Trời, làm thế nào để giữ không làm tổn hại đến những lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, làm thế nào để đáp ứng Đức Chúa Trời, hoặc làm thế nào để có lợi cho các anh chị em; đây không phải là những điều họ cân nhắc. Điều mà những kẻ địch lại Đấng Christ xem xét là liệu địa vị và danh tiếng của chính họ có bị ảnh hưởng hay không và liệu uy tín của họ có thể bị hạ thấp hay không. Nếu làm điều gì đó phù hợp với các nguyên tắc của lẽ thật sẽ có lợi cho công việc của hội thánh và mang lại lợi ích cho các anh chị em, nhưng sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của chính họ và khiến nhiều người nhận ra vóc giạc thực sự của họ và biết họ có dạng bản tính và bản chất nào, thì chắc chắn họ sẽ không hành động theo các nguyên tắc của lẽ thật. Nếu làm điều gì đó theo một cách nhất định sẽ giúp họ có uy tín cao hơn trong nhà Đức Chúa Trời, khiến nhiều người đánh giá cao họ, nể phục họ, ngưỡng mộ họ, và khiến cho lời nói của họ mang thẩm quyền và khiến nhiều người quy phục họ hơn, thì họ sẽ chọn làm theo cách đó; nếu không, họ tuyệt đối sẽ không cân nhắc gì đến những lợi ích của nhà Đức Chúa Trời hoặc của các anh chị em và rồi chọn cách từ bỏ lợi ích của chính họ. Đây là bản tính và thực chất của những kẻ địch lại Đấng Christ. Chẳng phải điều này là ích kỷ và thấp hèn sao? Trong bất kỳ tình huống nào, những kẻ địch lại Đấng Christ đều coi địa vị và danh tiếng của họ là quan trọng nhất; không ai có thể cạnh tranh với họ(“Họ thực hiện bổn phận của mình chỉ để làm bản thân nổi bật và thỏa mãn những lợi ích, tham vọng của riêng mình; họ không bao giờ xét đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và thậm chí bán rẻ những lợi ích ấy để đổi lấy vinh quang cá nhân (Phần 3)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). Đức Chúa Trời phơi bày những kẻ địch lại Đấng Christ vô cùng ích kỷ, luôn xem trọng tư lợi hơn hết tất cả mọi sự. Bất cứ ai làm ảnh hưởng đến danh tiếng và địa vị của họ, họ sẽ vắt óc tìm cách tranh đấu, mà không thèm suy nghĩ xem điều gì có lợi cho nhà Đức Chúa Trời. Tôi phản tỉnh và nhận ra mình đang cư xử như một kẻ địch lại Đấng Christ. Tôi muốn giành lại chị Tiểu Đan và chị Dương và đào tạo họ để sử dụng cho riêng mình, để cải thiện hiệu quả công tác của tôi và được lãnh đạo chấp nhận. Khi chị Chu chuyển họ đi, làm ảnh hưởng danh tiếng của tôi, tôi muốn đối đầu với chị ấy, mà không nghĩ xem hành vi của mình có gây tổn hại đến các anh chị em và lợi ích của nhà Đức Chúa Trời không. Tôi chỉ biết nghĩ đến tư lợi. Thật quá ích kỷ, hoàn toàn vô nhân tính và mất hết lý trí. Các anh chị em trong hội thánh thuộc về Đức Chúa Trời – họ không phải là tài sản của riêng ai. Tố chất và điểm mạnh của họ đều do Đức Chúa Trời định đoạt, và được Ngài ban cho vì mục đích công tác của Ngài. Chẳng hề có “Người này của tôi, người kia của anh” hay “Tiên hạ thủ vi cường”. Mọi người đều đến đúng nơi cần họ trong nhà Đức Chúa Trời. Điều đó không có gì phải bàn cãi. Chị Chu đã làm theo nguyên tắc một cách hợp lý và đúng đắn và đào tạo nhân sự cho nhà Đức Chúa Trời dựa vào điểm mạnh của họ. Nhưng tôi đã nhắm hai chị đó trước, nên tôi nghĩ không ai được động đến họ và thậm chí còn viện cớ cao đẹp rằng mình đào tạo nhân sự cho nhà Đức Chúa Trời mà coi họ như tài sản cá nhân, như trợ lý riêng của tôi, dùng họ để thực hiện dã tâm và tham muốn của mình. Khi những hành động của chị Chu làm ảnh hưởng đến danh tiếng và địa vị của tôi, tôi đã dùng thủ đoạn để ngăn cản chị ấy và bộc lộ sự bất mãn của mình. Chẳng phải như thế rất giống các mục sư lạm nhận “Đây là chiên của tôi, không ai được cướp họ đi” sao? Các mục sư và trưởng lão phán xét và lên án công tác của Đức Chúa Trời để duy trì địa vị với các tín hữu và giữ sinh kế của họ. Họ cản trở các tín hữu tìm hiểu con đường thật, khống chế nghiêm ngặt các giáo dân trong tầm tay. Tôi muốn giữ chặt những ai được tôi đào tạo trong tay để được các lãnh đạo chấp nhận và các thành viên hội thánh coi trọng, không cho họ được chuyển đi. Tôi nào có khác gì những mục sư trưởng lão giả tạo, xảo quyệt đâu chứ? Chẳng phải tôi đang đi vào con đường của một kẻ địch lại Đấng Christ chống đối Đức Chúa Trời sao? Nhận ra điều này, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tôi thấy mình quá ích kỷ và hèn hạ, tôi đã không bảo vệ công tác của nhà Đức Chúa Trời mà chỉ nghĩ đến tư lợi. Tôi đã bị ham muốn danh tiếng và địa vị che mắt – thật nguy hiểm. Tôi nhớ đến những kẻ địch lại Đấng Christ đã bị đuổi khỏi hội thánh. Họ bị khai trừ vì cố chấp mưu cầu danh tiếng và địa vị và cuối cùng đã làm quá nhiều việc ác. Nếu tôi cứ đi theo con đường đó, tôi biết mình sẽ có kết cục tương tự.

Tôi đọc được đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Ngươi nên biết khi nào thì ngươi có sự thôi thúc tranh đua không ngừng. Nếu không được giải quyết, thì ham muốn đua tranh chỉ có thể dẫn đến những điều tồi tệ, vì vậy hãy tìm kiếm lẽ thật ngay, hãy diệt bỏ tính đua tranh của ngươi từ trong trứng nước, và thay thế hành vi tranh đua này bằng việc thực hành lẽ thật. Khi ngươi thực hành lẽ thật, tính đua tranh, những khát vọng hoang dại và ham muốn của ngươi sẽ bị giảm thiểu triệt để, và sẽ không còn gây cản trở công tác của nhà Đức Chúa Trời nữa. Theo cách này, những hành động của ngươi sẽ được Đức Chúa Trời ghi nhớ và khen ngợi(“Họ thực hiện bổn phận của mình chỉ để làm bản thân nổi bật và thỏa mãn những lợi ích, tham vọng của riêng mình; họ không bao giờ xét đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và thậm chí bán rẻ những lợi ích ấy để đổi lấy vinh quang cá nhân (Phần 3)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). Đoạn này đã cho tôi con đường thực hành. Mỗi khi thấy mình có tư tưởng tranh đấu với ngời khác vì tư lợi, tôi phải lập tức cầu nguyện Đức Chúa Trời và từ bỏ bản thân, từ bỏ ham muốn cá nhân, tìm kiếm nguyên tắc về lẽ thật và làm theo chúng. Cho dù chị Tiểu Đan và chị Dương có được bổ nhiệm đi đâu chăng nữa, cũng là để nhà Đức Chúa Trời bồi dưỡng nhân tài, và mục đích cuối cùng là để thực hiện bổn phận và làm chứng cho Đức Chúa Trời. Tôi nên vui vẻ chấp nhận, chứ không phải tranh đoạt danh tiếng và địa vị cho mình. Và sự bồi dưỡng trong nhà Đức Chúa Trời luôn có nguyên tắc. Nó được thực hiện dựa vào nhu cầu của công tác hội thánh, và tùy theo điểm mạnh của mỗi người. Sự phù hợp của mọi người đối với bất cứ bổn phận nào sẽ được cân nhắc dựa vào điểm mạnh của họ. Nếu có người đa tài, thì họ sẽ được đến nơi cần họ nhất. Nếu một bổn phận cần thêm người, không dễ để tuyển được họ, và không có ai để khỏa lấp vị trí còn để trống, hơn nữa người đó đã sẵn sàng và bằng lòng, thì nên được bổ nhiệm vào bổn phận đó. Không có nhiều người có tố chất và điểm mạnh phù hợp với bổn phận sản xuất video. Nhưng với bổn phận chăm tưới, những người có hiểu biết thuần chính và thông công tốt, những người có tình yêu thương và biết nhẫn nhịn, có thể thực hiện tốt bổn phận đó. Chúng tôi có nhiều ứng viên cho bổn phận chăm tưới hơn sản xuất video. Chị Tiểu Đan đã làm công việc chỉnh sửa hình ảnh hồi ở đại học, nên chị ấy có kĩ năng đối với việc sản xuất video. Chị ấy cũng rất hứng thú với việc học nó, nên chị Chu sắp xếp chị ấy vào bổn phận đó là hợp lý. Dù tôi để mất người tôi đào tạo là chị Tiểu Đan, nhưng tôi vẫn có thể tìm những anh chị em khác để bồi dưỡng. Chỉ cần tôi bỏ thêm chút thời gian và công sức thôi. Hiểu ra mọi việc tôi bèn cầu nguyện Đức Chúa Trời, sẵn sàng sửa đổi động cơ và làm theo nguyên tắc trong bổn phận. Nếu chị Dương có điểm mạnh trong việc sản xuất video, tôi sẵn sàng quy phục và không gây khó dễ cho chị Chu vì thể diện và địa vị của mình.

Mấy ngày sau chị Chu nhắn tin nói rằng hội thánh khác đã chuyển một số người đến cho chị ấy, nên chị ấy không cần chị Tiểu Đan và chị Dương giúp nữa. Chị ấy nói họ có thể được bổ nhiệm lại sao cho phù hợp. Tôi chắc chắn đây là những gì Đức Chúa Trời đã an bài. Khi tôi chân thành từ bỏ tham vọng và ham muốn của mình, mọi việc đã thay đổi. Tôi nhận ra tôi đã cư xử như một gã hề qua toàn bộ sự việc đó. Thực sự rất hổ thẹn. Sau đó, tôi đã sắp xếp cho hai chị em đó trở lại bổn phận chăm tưới. Không lâu sau, tôi nghe nói một lãnh đạo hội thánh khác định chuyển chị Dương sang bổn phận viết lách. Tôi nghĩ, chị Dương rất giỏi chăm tưới, sao lại cử chị ấy đi thực hiện bổn phận đó chứ? Tôi muốn nói chuyện với chị ấy và bảo chị ấy ở lại thực hiện bổn phận chăm tưới. Chẳng phải mọi công sức của tôi sẽ đi tong nếu chị ấy đảm nhận bổn phận viết lách sao? Khi vừa nảy ra những suy nghĩ đó, tôi nhận ra tôi lại đang tranh đấu vì danh tiếng và địa vị, bèn vội vàng cầu nguyện, cầu xin Đức Chúa Trời dẫn dắt tôi để từ bỏ bản thân và ưu tiên lợi ích của nhà Đức Chúa Trời. Dù chị Dương có được cử đi đâu, đó chắc chắn là vì công việc mà hội thánh cần. Tôi không được công tác vì danh tiếng và địa vị, mà phải quy phục. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi suy nghĩ theo cách đó. Sau đó tôi gặp lãnh đạo kia và chị ấy nói vừa rồi chị ấy đã đọc một số chứng ngôn của chị Dương, chúng rất thực tế và lối viết rất văn hoa. Chị Dương cũng rất thích viết lách, những bài văn của chị ấy có bố cục gọn ghẽ và sâu sắc. Chị ấy có vẻ là người phù hợp với bổn phận đó. Tôi không hề tức giận hay thất vọng khi nghe chị ấy nói thế, mà lại còn mỉm cười và nói, “Tạ ơn Đức Chúa Trời! Trước đây, tôi biết có lẽ mình sẽ tranh đấu vì danh tiếng và địa vị, nhưng qua những gì mà lời Đức Chúa Trời vạch trần, tôi đã nhận ra mình ích kỷ như thế nào, nó đã khiến Đức Chúa Trời ghê tởm ra sao, và tôi biết cho dù mọi việc được an bài như thế nào, thì cũng đều dựa theo nguyên tắc. Chị Dương là một cây bút giỏi, nên giao bổn phận sáng tác cho chị ấy là ý muốn của Đức Chúa Trời, và tôi không có ý kiến gì”. Lãnh đạo cười tươi khi nghe tôi nói thế.

Trải nghiệm này thực sự cho tôi thấy rằng quan tâm đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời và các anh chị em thay vì tranh đoạt danh tiếng và địa vị cho tôi cảm giác thoải mái, và yên tâm. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger