Dối trá chỉ mang đến đau khổ

01/02/2022

Bởi Canh Tân, Hàn Quốc

Tôi nhớ là vào giai đoạn tháng 5 năm nay, chúng tôi quay MV cho một bài hát do anh Lưu trình bày, và tôi phụ trách phần ánh sáng. Lúc anh Lưu đi vòng quanh sân khấu, anh ấy có dáng người cao, lại sải bước rộng, nên tôi phải chú ý xem anh ấy bước đi bao xa rồi tùy theo đó mà di chuyển đèn. Nếu tôi không theo kịp và làm hỏng hiệu ứng ánh sáng nền trên đầu anh ấy, thì sẽ gây ra vấn đề theo dây chuyền ở khâu biên tập cuối cùng. Trước khi chúng tôi bắt đầu quay, tôi tự nhủ rằng phải hết sức tập trung. Mấy cảnh quay đầu không có vấn đề gì xảy ra và tôi dần thấy thoải mái hơn một chút. Chúng tôi sắp quay xong thì đạo diễn nói anh ấy muốn quay thêm vài cảnh nữa, nên khi bắt đầu quay thì tôi vẫn đang theo dõi màn hình khác, tôi không để ý cho đến khi anh Lưu bước ra khỏi vùng sáng. Tôi vội vàng di chuyển đèn, nhưng không đủ nhanh, đầu của anh Lưu đã di chuyển ra khỏi ánh đèn rồi quay trở lại. Cảnh quay này không sử dụng được. Bình thường khi có vấn đề trên sân khấu, chúng tôi phải báo cho đạo diễn ngay để quay lại cảnh khác, nhưng tôi cứ cầm bộ đàm trên tay mà không dám mở miệng. Tôi không thể thốt nên lời. Trong lòng tôi cảm thấy rất mâu thuẫn và nghĩ rằng ở đó không chỉ có đạo diễn mà còn rất nhiều anh chị em khác. Nếu tôi bảo họ tôi vừa phạm một lỗi rất sơ đẳng, họ còn coi tôi ra gì đây? Liệu họ có nói tôi cẩu thả không? Như thế thì bẽ mặt quá. Nhưng nếu tôi không nói gì thì sẽ rất vô trách nhiệm. Sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng video nếu dùng cảnh phim này. Khi tôi đang phân vân thì đạo diễn nói, “Cảnh này vậy ổn rồi, chuyển cảnh tiếp theo nhé”. Tôi thấy anh quay phim đã thay thiết bị rồi, nên tôi bắt đầu tìm cớ. Tôi nghĩ đã quay xong hết rồi, nếu giờ mà tôi nói ra, mọi người sẽ phải thay lại thiết bị, như thế thì phiền phức lắm. Hay là đừng nhắc đến nữa, chỉ một cảnh thôi mà, chắc gì đã dùng đến nó. Hơn nữa, nếu không nhìn kĩ thì cũng chẳng thấy nó có vấn đề đâu. Tôi quyết định im lặng. Sau khi quay xong tôi cảm thấy càng lúc càng tội lỗi hơn. Chẳng phải tôi đang cố ý lừa dối hay sao? Tôi có thể lừa gạt mọi người, còn Đức Chúa Trời thì sao? Nên tôi đã nói cho đạo diễn biết về sai sót của tôi. Anh ấy nói, “Chúng ta đã quay xong và mọi người đã thu dọn rồi. Sao giờ này anh mới nói với tôi? Sao lúc đó anh không báo tôi ngay? Nếu anh báo sớm thì quay lại cảnh đó cũng có mất bao lâu đâu”. Thấy vẻ bất lực của đạo diễn, tôi càng cảm thấy tệ hơn và chỉ muốn tát mình một cái. Thừa nhận sai sót khó với tôi đến như vậy sao? Sao thành thật lại khó khăn đến như thế? Tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời trong đau khổ: “Lạy Đức Chúa Trời, con đã mắc sai sót nhưng không đủ can đảm để thừa nhận, sợ họ sẽ coi thường con. Lạy Đức Chúa Trời, giờ con rất đau khổ. Xin hãy dẫn dắt con để biết mình”.

Sau đó tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời. “Nếu ngươi hoặc là phải thừa nhận lỗi lầm của mình và là một người trung thực, nói sự thật, và để mọi người nhìn thấy những sắc thái thật của ngươi, để rồi hình ảnh và địa vị của ngươi trong lòng mọi người sẽ biến mất hoàn toàn, hoặc phải hy sinh mạng sống của ngươi cho Đức Chúa Trời, ngươi sẽ chọn điều nào? Đó sẽ là một lựa chọn khó khăn, phải không? Ngươi có thể nói: ‘Tôi sẽ chọn từ bỏ cuộc sống của mình cho Đức Chúa Trời. Tôi sẵn lòng chết vì Đức Chúa Trời’. Ngươi có thể đạt được điều đó, nhưng nếu ngươi không phải chết ngay bây giờ, mà phải là một người trung thực và nói điều gì đó đúng sự thật, điều gì đó liên quan đến những sự thật, điều gì đó liên quan đến tương lai của ngươi và số phận của ngươi, mà những hậu quả mà có lẽ không có lợi cho ngươi, và những người khác không còn nể trọng ngươi, và danh tiếng của ngươi bị hủy hoại – thì ngươi có thể làm được không? Đây là điều khó làm nhất, khó hơn nhiều so với việc từ bỏ mạng sống của mình. Ngươi có thể nói: ‘Bắt tôi nói sự thật cũng không ích gì. Tôi thà chết vì Đức Chúa Trời còn hơn nói sự thật và làm một người trung thực. Tôi thà chết còn hơn để mọi người coi thường tôi và nghĩ rằng tôi là một người tầm thường’. Việc này cho thấy điều gì là điều mọi người trân quý nhất? Điều mà mọi người trân quý nhất không phải là mạng sống của họ, mà là địa vị và danh tiếng của họ – những thứ bị kiểm soát bởi những tâm tính Sa-tan bại hoại. Mạng sống của một người có thể được hy sinh chỉ bằng một lời nói, được từ bỏ chỉ bằng một nỗ lực. Đức Chúa Trời sẽ không bắt ngươi phải hy sinh mạng sống của mình, nhưng hãy là một người trung thực thật sự, nói ra bất cứ điều gì trong lòng ngươi và bày tỏ điều đó với mọi người. Đó có phải là một điều dễ dàng đối với ngươi? (Không.) Đức Chúa Trời không yêu cầu ngươi hy sinh bất cứ điều gì, và Ngài cũng không yêu cầu ngươi hy sinh mạng sống của mình. Chẳng phải mạng sống của ngươi là do Đức Chúa Trời ban cho ngươi sao? Mạng sống của ngươi sẽ làm được điều gì tốt cho Đức Chúa Trời? Đức Chúa Trời không muốn điều đó. Ngài muốn ngươi nói một cách trung thực, nói ngươi là ai và ngươi nghĩ gì trong lòng. Ngươi có thể nói những điều này không? Ở đây, nhiệm vụ này trở nên khó khăn, và ngươi có thể nói: ‘Hãy bắt tôi làm việc chăm chỉ và tôi sẽ có sức mạnh để làm việc đó. Hãy bắt tôi hy sinh, và tôi sẽ từ bỏ tất cả tài sản, cha mẹ, con cái, tuổi trẻ, hôn nhân và sự nghiệp của mình. Tất cả những thứ này đều dễ từ bỏ. Còn nói những gì trong lòng tôi, nói một cách trung thực – đó là điều duy nhất tôi không thể làm’. Lý do ngươi không thể làm được là gì? Đó là khi ngươi làm vậy, bất kỳ ai quen hay biết ngươi đều sẽ nhìn ngươi khác đi. Họ sẽ không còn nể phục ngươi. Ngươi sẽ bị mất thể diện, và tính cách, phẩm giá của ngươi cũng sẽ không còn nữa. Địa vị cao quý và uy tín của ngươi trong mắt người khác sẽ không còn nữa. Đây là lý do tại sao, bất kể thế nào, ngươi cũng sẽ không nói những điều này. Khi mọi người gặp phải điều này, có một trận chiến trong lòng họ, và khi trận chiến đó kết thúc, một số cuối cùng vượt qua được những khó khăn của họ, trong khi những người khác thì vẫn chưa vượt qua được, vẫn bị điều khiển bởi tâm tính Sa-tan bại hoại và địa vị, danh tiếng cũng như cái gọi là nhân phẩm của chính họ. Đây là một khó khăn, phải không? Chỉ nói trung thực và nói sự thật thôi thì chưa phải là một hành động vĩ đại, vậy mà rất nhiều người hùng dũng cảm, rất nhiều người đã thề dâng mạng sống của họ cho Đức Chúa Trời và dâng mình cho Đức Chúa Trời suốt đời mình, và rất nhiều người đã nói những điều vĩ đại với Đức Chúa Trời đều thấy không thể nào thực hiện được(“Làm tròn bổn phận ít nhất cũng cần có lương tâm” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Đoạn này nói lên chính xác là tình trạng của tôi. Thể diện và địa vị quá quan trọng với tôi. Tôi không thể lên tiếng dù chỉ một lời để thừa nhận sai sót, vì tôi sợ sẽ xấu mặt với mọi người. Khi thấy sai sót của mình, tôi nghĩ người khác sẽ coi thường nếu tôi thừa nhận, nghĩ rằng việc đơn giản như vậy mà tôi cũng không xử lý nổi. Vì muốn bảo vệ hình ảnh nên tôi không nói gì, thậm chí còn cố tìm cách che đậy, nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra và họ sẽ không chỉ trích tôi vì lỗi đó. Như thế tôi có thể giữ hình ảnh đẹp trong mắt họ. Tôi đã thấy việc đó có thể ảnh hưởng đến công tác của hội thánh, và dù trong lòng tôi thấy có lỗi, thấy bất an nhưng do quá sợ bị tỉa sửa và xử lý, sợ mất mặt với các anh chị em, nên tôi đã tìm cớ để tự an ủi mình: Cảnh này chưa chắc đã được sử dụng. Chẳng phải tôi đang tự dối mình sao? Tôi thật quá ích kỷ mà! Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì sự thiếu trung thực của mình đối với Đức Chúa Trời và các anh chị em chỉ để bảo vệ thể diện và địa vị. Nên tôi đã cầu nguyện Đức Chúa Trời, “Lạy Đức Chúa Trời, con không thừa nhận sai sót chỉ vì thể diện và địa vị. Con biết làm thế không phù hợp với ý muốn của Ngài, nhưng con cứ như thể bị quỷ ám và không thể thoát khỏi sự bại hoại. Lạy Đức Chúa Trời, xin hãy dẫn dắt con để con có thể thoát khỏi sự bại hoại của mình”.

Sau đó tôi đọc được một vài đoạn lời Đức Chúa Trời, cho tôi một con đường. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Đức Chúa Trời đã định trước rằng chỉ những người trung thực mới có thể là một phần của vương quốc thiên đàng. Nếu ngươi không trung thực, và nếu trong cuộc sống của ngươi, sự thực hành không hướng đến việc được nên trung thực và ngươi không bộc lộ bộ mặt thật của chính mình, thì ngươi sẽ không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào có được công tác hay lời khen ngợi của Đức Chúa Trời. Cho dù ngươi có động cơ làm gì, ngươi cũng phải có một thái độ trung thực. Ví dụ, thực hiện một bổn phận có cần một thái độ trung thực không? Nếu trong khi thực hiện bổn phận, có một số việc ngươi chưa làm đúng thì phải bóc trần bản thân mình, mổ xẻ bản thân mình, và rồi tìm kiếm những nguyên tắc của lẽ thật, cố gắng thực hiện những điều đó một cách đúng đắn mà không làm chiếu lệ vào lần tới. Nếu ngươi không cố gắng đáp ứng Đức Chúa Trời bằng tấm lòng trung thực, và luôn tìm cách thoả mãn xác thịt của riêng mình, hoặc lòng kiêu hãnh của riêng mình, thì liệu ngươi có thể làm tốt công việc theo cách này không? Ngươi có thể làm tròn bổn phận của mình không? Chắc chắn là không(“Sự thực hành cơ bản nhất của việc được nên một người trung thực” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). “Nếu, khi đã phạm sai lầm, ngươi có thể xử lý nó một cách đúng đắn, và có thể cho phép mọi người khác thoải mái nói về nó và đánh giá nó, và có thể cởi mở về nó cũng như phân tích nó, quan điểm của mọi người về ngươi sẽ như thế nào? (Rằng đây là người trung thực.) Quan điểm của họ về ngươi sẽ được cải thiện ngay lập tức. Họ sẽ nói ngươi là một người trung thực và rằng lòng ngươi rộng mở, và thông qua những hành động và cách cư xử của ngươi, họ sẽ có thể nhìn thấy lòng ngươi. Nhưng nếu ngươi cố gắng ngụy trang hay lừa dối mọi người, mọi người sẽ đánh giá thấp ngươi và nói rằng ngươi là một kẻ ngốc nghếch, một kẻ kém khôn ngoan. Nếu ngươi không cố gắng và giả vờ hoặc bao biện, mọi người sẽ nói ngươi trung thực và khôn ngoan. Và điều gì khiến ngươi khôn ngoan? Ai cũng mắc sai phạm. Mọi người đều có lỗi và khuyết điểm. Và thực ra, tất cả mọi người đều có cùng tâm tính bại hoại. Đừng nghĩ bản thân mình cao quý, hoàn hảo và tử tế hơn những người khác; điều đó hoàn toàn vô lý. Một khi những tâm tính bại hoại của con người và bản chất cũng như bộ mặt thật của sự bại hoại của con người đã rõ ràng với ngươi, ngươi sẽ không ngạc nhiên trước những sai phạm của riêng mình, cũng như không vặn vẹo người khác khi họ mắc sai phạm, mà sẽ đối mặt với cả hai một cách chính xác. Chỉ khi đó, ngươi mới sáng suốt và không làm những điều ngu ngốc, là điều sẽ khiến ngươi trở thành người khôn ngoan. Những người không khôn mà ngu ngốc luôn chỉ chăm chăm vào những sai phạm nhỏ nhặt của mình trong khi lén lút phía sau. Thật kinh tởm khi nhìn thấy như vậy. Trên thực tế, những gì ngươi đang làm là rõ ràng tức thì đối với những người khác, ấy thế mà ngươi vẫn ngang nhiên giả vờ. Đối với những người khác, nó trông giống như một trò hề. Chẳng phải điều này ngu ngốc sao? Nó thực sự là ngu ngốc. Những người ngu ngốc không có bất kỳ sự khôn ngoan nào. Cho dù nghe bao nhiêu bài giảng, họ vẫn không hiểu lẽ thật hoặc thấy được bản chất thực sự của bất cứ điều gì. Họ luôn kiêu ngạo, nghĩ rằng mình khác với mọi người khác, nghĩ rằng họ xứng đáng hơn – đây là điều thật ngu ngốc. Những người ngu ngốc không có sự hiểu biết thuộc linh, phải không? Những vấn đề mà ngươi ngu ngốc và không khôn ngoan là những vấn đề mà ngươi không có sự hiểu biết thuộc linh, và không hiểu lẽ thật. Sự việc là như thế(“Những nguyên tắc một người nên cư xử” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Nhờ đoạn này tôi biết rằng ai cũng mắc sai sót trong bổn phận. Đó là chuyện bình thường. Chúng ta không được che đậy mà phải nói thẳng nói thật, cởi mở về sự bại hoại và thiếu sót của mình. Chúng ta không được bảo vệ thể diện và địa vị, mà phải làm người trung thực như Đức Chúa Trời yêu cầu. Như thế mới xứng đáng, mới đạt được sự chấp thuận và phước lành của Đức Chúa Trời. Nhưng tôi đã quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ muốn duy trì địa vị và hình ảnh trong mắt họ. Tôi chỉ muốn che đậy những sai sót tôi mắc phải, sợ người khác phát hiện ra, và tôi không đủ can đảm để lên tiếng kể cả khi thấy áy náy. Tôi thậm chí không nghĩ đến những thiệt hại có thể gây ra cho công tác của nhà Đức Chúa Trời. Tôi không quan tâm đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời, và không hề có chút trung thực nào. Làm sao tôi có thể thực hiện tốt bổn phận theo cách đó chứ? Tôi cảm thấy rất tồi tệ khi nghĩ đến chuyện đó. Sau đó tôi muốn thay đổi cách tiếp cận của mình trong bổn phận. Cứ suy nghĩ mà xem, ai cũng mắc sai sót trong bổn phận thôi. Đó là chuyện bình thường. Bình tĩnh đối mặt và xử lý nó ngay thì chúng ta mới cải thiện được. Như thế mới không ảnh hưởng đến công tác và cũng không quá đau khổ. Sau đó những khi tôi mắc sai sót trong lúc quay phim và tôi cảm thấy phân vân xem có nên thừa nhận hay không, tôi nhận ra mình lại đang cố duy trì thể diện và địa vị. Tôi bèn cầu nguyện Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt tôi để thực hành lẽ thật và trung thực để tôi có thể thừa nhận sai sót của mình. Làm như thế, tôi nhận ra các anh chị em không hề trách móc tôi, lại còn thản nhiên như không có vấn đề gì, và chúng tôi quay lại cảnh khác. Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều và nhờ thực hành lẽ thật mà tôi thấy trong lòng bình yên và vui vẻ.

Một hôm chúng tôi đang quay một MV khác. Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn nói qua bộ đàm, “Đèn sẵn sàng cả chưa? Kiểm tra kĩ khung hình”. Tôi nghĩ mình đã nhìn kĩ tất cả khung hình, nên tự tin nói, “Mọi thứ đều đâu vào đấy, sẵn sàng rồi!”. Nhưng sau một cảnh quay, tôi chợt nhận ra mình quên bật một số đèn. Tôi hoảng hốt. Muốn nói ra nhưng lại do dự. Tôi nghĩ rằng tôi đã tự tin khẳng định mọi thứ sẵn sàng trước mặt mọi người, nên nếu bây giờ tôi lại thừa nhận mình sai, họ còn coi tôi ra gì nữa? Liệu họ có mất niềm tin ở tôi không? Quên bật đèn là sai sót sơ đẳng của người mới vào nghề. Sao tôi còn dám chường mặt ra nếu tôi nhận lỗi chứ? Liệu người khác có nghĩ rằng tôi là đồ vô dụng, một việc đơn giản như thế mà cũng làm hỏng không? Tôi đấu tranh tâm lý một lúc lâu. Cảm giác như ngồi trên đống lửa, không biết có nên nói ra sai sót của mình không. Chúng tôi đã quay xong mấy cảnh rồi, nên nếu nói ra, tôi sợ mọi người sẽ chỉ trích tôi vì không lên tiếng ngay lúc đó. Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi cho rằng nên nói riêng với anh biên tập video và nhờ anh ấy điều chỉnh lại ánh sáng, như vậy tôi sẽ không phải công khai thừa nhận sai sót của mình. Như thế sẽ giải quyết vấn đề về video và tôi vẫn giữ được vị thế cao trong công việc. Nên sau khi chúng tôi quay xong, tôi nói với anh biên tập và cố ý nói giảm nói tránh: “Lúc đầu tôi có gặp chút vấn đề với ánh sáng. Nếu so sánh thì cũng không tệ lắm, chỉ là hơi khác về độ sáng. Nếu anh giúp tôi sửa lại thì tốt quá”. Anh ấy nhận lời và nói sẽ giúp tôi chỉnh sửa lại ánh sáng. Vừa nói xong tôi liền cảm thấy rất tồi tệ vì đó thực ra là vấn đề lớn, nhưng tôi lại nói nó chẳng có gì to tát. Chẳng phải tôi đang nói dối trắng trợn hay sao? Rốt cuộc khiến anh đó phải mất hơn 3 tiếng đồng hồ để chỉnh lại ánh sáng cho cảnh đó. Ngay sáng hôm sau, đạo diễn hỏi tại sao tôi không báo ngay khi gặp vấn đề lớn về ánh sáng như thế. Tôi không biết phải nói gì, nên cố viện cớ để bào chữa. Anh ấy nói, “Trước đây cũng xảy ra vấn đề tương tự và anh cũng không nói gì cả. Anh đang trì hoãn công tác của chúng ta đấy. Anh thực sự cần phải phản tỉnh đi”. Nghe anh ấy nói thế tôi thấy rất tội lỗi. Tôi hận mình đã bị sự bại hoại khống chế và lại một lần nữa không thể thực hành lẽ thật. Tôi quỳ trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, con quá quan tâm đến danh tiếng của mình. Lần này, con không những không chịu lên tiếng về sai sót của mình, mà còn giở trò để che giấu nó. Con hết sức xảo quyệt. Lạy Đức Chúa Trời, con muốn ăn năn. Xin hãy dẫn dắt và cứu rỗi con”.

Sau đó tôi đọc được đoạn này trong lời Đức Chúa Trời: “Nhân tính của những kẻ địch lại Đấng Christ không trung thực, nghĩa là họ không thật thà một chút nào. Tất cả những gì họ nói và làm đều pha lẫn những ý định, mục tiêu riêng của họ, và ẩn chứa trong đó toàn là những thủ đoạn, phương pháp, mục đích, âm mưu ngầm đáng kinh sợ của họ. Cách nói của họ tạp nhạp đến mức không thể biết được lời nào trong những lời của họ là thật và lời nào là giả, lời nào đúng và lời nào sai. Bởi vì họ không trung thực, tâm trí của họ cực kỳ phức tạp, đầy rẫy những khúc mắc và đầy rẫy những thủ đoạn. Không lời nào trong những gì họ nói là thẳng thắn cả. Họ không nói một là một, hai là hai, có là có, và không là không. Thay vào đó, trong mọi vấn đề, họ vòng vo tam quốc và toan tính nhiều lần trong đầu, nghĩ về những nguyên nhân và hậu quả, cân nhắc ưu và nhược điểm từ mọi góc độ. Sau đó, họ điều khiển mọi thứ bằng ngôn ngữ của mình đến mức mọi thứ họ nói nghe khá phức tạp. Những người trung thực không bao giờ hiểu họ nói gì và dễ bị họ lừa dối, phỉnh gạt, và bất kỳ ai nói chuyện với những người như vậy đều thấy việc nói chuyện với họ thật mệt mỏi và tốn công sức. Họ không bao giờ nói một là một và hai là hai, họ không bao giờ nói những gì họ đang nghĩ, và họ không bao giờ mô tả mọi thứ như chúng vốn có. Tất cả những gì họ nói là đều không thể dò lường, và những mục tiêu, ý định của những hành động của họ rất phức tạp. Và nếuhọ tự vạch trần bản thân hay bị phát hiện sau khi nói ra điều gì, họ vội vàng dựng lên chuyện khác để che đậy cho bản thân mình. Những người này thường nói dối, che đậy những lời dối trá của họ, lừa dối người khác để bảo vệ bí mật và sự riêng tư của họ, và khi những lời nói dối của họ bị phát hiện, bị nhìn thấu và bị vạch trần như thường xảy ra, họ lại nói dối thêm nữa để che đậy cho bản thân, những lời dối trá càng chồng chất. Ấn tượng của hầu hết mọi người về những người như vậy là, không biết lời nào trong số những lời nói của họ là thật, không biết khi nào thì họ nói sự thật và càng không biết khi nào họ nói sai sự thật. Khi những người như vậy nói dối, họ không đỏ mặt hay ngập ngừng, như thể họ đang nói sự thật. Chẳng phải điều này có nghĩa là nói dối đã trở thành bản tính của họ sao? Ví dụ, trong vấn đề đơn giản nhất, bề ngoài họ có vẻ tốt với những người khác, quan tâm đến những người khác, và nồng ấm trong lời ăn tiếng nói, khiến người nghe vui lòng và cảm động – nhưng ngay cả trong vấn đề đơn giản này, không ai có thể biết liệu họ có đang chân thành hay có ý định hoặc mục đích nào đó đằng sau lời nói của họ hay không, hay chính xác thì họ đang theo đuổi điều gì. Ngay cả những điều đơn giản như những lời quan tâm cũng bị làm cho tạp nhạp và thiếu chân thành trong miệng lưỡi của họ. Chẳng phải nói dối đã trở thành bản tính của họ sao? Những người như vậy nói dối mà không quan tâm đến hậu quả. Miễn là những gì họ nói có lợi ngay lập tức cho họ và có thể đánh lừa người khác, miễn là có thể đạt được mục tiêu của họ thì họ bất chấp hậu quả. Ngay khi bị vạch trần, họ sẽ tiếp tục che giấu, dối trá, lừa lọc. Nguyên tắc và phương pháp mà những người này tương tác với người khác là lừa dối mọi người bằng những lời dối trá. Họ là người hai mặt và nói tùy theo người nghe; họ thực hiện bất kỳ vai trò nào mà tình huống yêu cầu. Họ thơn thớt ngọt ngào, miệng đầy những lời dối trá và không đáng tin cậy. Bất cứ ai tiếp xúc với họ một thời gian đều sẽ bị lừa dối hoặc bị nhiễu loạn và không thể nhận được sự cung dưỡng, giúp đỡ hoặc khai trí. Bất kể lời nói từ miệng của những người như vậy là xấu xa hay tốt đẹp, hợp lý hay vô lý, phù hợp hay không phù hợp với nhân loại, thô thiển hay văn minh, thì về cơ bản chúng đều là những lời dối trá(“Bài bàn thêm 4: Tóm tắt về tính cách của kẻ địch lại Đấng Christ và thực chất tâm tính họ (Phần 1)” trong Vạch trần kẻ địch lại Đấng Christ). Lời Đức Chúa Trời phơi bày bản tính xảo quyệt và láu cá của những kẻ địch lại Đấng Christ. Họ không thành thật trong cả lời nói và hành động. Miệng họ không thốt ra được lời thật thà nào. Để che đậy sai sót của mình, họ cứ mãi nói dối một cách trơ trẽn và che giấu động cơ hèn hạ của mình. Người giống những kẻ địch lại Đấng Christ thì vô cùng tà ác. Nhìn lại bản thân, tôi thấy những lời Đức Chúa Trời như đang nói về mình. Tôi không chú ý khi quay phim, dẫn đến mắc sai sót. Tôi đã không nhận lỗi, sợ bị người khác coi thường, lại còn vắt óc nghĩ cách che đậy. Tôi nói riêng với người biên tập để nhờ anh ấy sửa lỗi, tôi đã giở trò, nói dối anh ấy rằng đây không phải vấn đề lớn nên anh ấy nghĩ đây chẳng phải chuyện gì to tát. Tôi quá xảo quyệt. Chẳng phải tôi tà ác như một kẻ địch lại Đấng Christ sao? Đức Chúa Trời thích những người trung thực, nhưng sự láu cá, tà ác và dối trá đã trở thành bản tính của tôi. Chẳng phải như thế làm Đức Chúa Trời ghê tởm và ghét cay ghét đắng, như những kẻ địch lại Đấng Christ sao? Tôi nhớ Đức Chúa Jêsus phán, “Song ngươi phải nói rằng: phải, phải; không, không. Còn điều người ta nói thêm đó, bởi nơi quỉ dữ mà ra(Ma-thi-ơ 5:37). “Các ngươi bởi cha mình, là ma quỉ, mà sanh ra; và các ngươi muốn làm nên sự ưa muốn của cha mình. Vừa lúc ban đầu nó đã là kẻ giết người, chẳng bền giữ được lẽ thật, và không có lẽ thật trong nó đâu. Khi nó nói dối, thì nói theo tánh riêng mình, vì nó vốn là kẻ nói dối và là cha sự nói dối(Giăng 8:44). Đức Chúa Trời phán rằng lời dối trá đến từ kẻ ác, từ ma quỷ, và những ai hay lừa dối chính là ma quỷ. Không ngừng nói dối và lại còn gạt người như thế, chẳng phải tôi giống như Sa-tan hay sao? Những gì tôi nói đều có quỷ tính, đó là lừa dối, và quấy phá công tác của nhà Đức Chúa Trời. Sai sót tôi mắc phải trong khi quay phim có thể được giải quyết chỉ bằng một sự thú nhận đơn giản, lẽ ra sẽ ngăn chặn rất nhiều thiệt hại có thể tránh được. Nhưng, để bảo vệ hình ảnh và địa vị trong mắt người khác, tôi đã đắn đo suy nghĩ nhưng lại không nói một lời trung thực nào. Rốt cuộc tôi đã nói dối và che đậy tiếp, lừa dối các anh chị em. Anh biên tập phải mất hơn 3 tiếng đồng hồ để giúp tôi khắc phục lỗi này. Tôi không quan tâm đến công tác của người khác hay những hậu quả mà mấy cảnh phim bị hỏng đó sẽ gây ra trong video cuối cùng. Tôi thật quá ích kỷ! Tâm tính bại hoại đã khiến tôi làm những việc có hại cho chính bản thân tôi và những người khác. Thực sự khiến Đức Chúa Trời chán ghét và ghê tởm. Lòng tôi đầy hối hận và tự trách mình. Tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời, muốn ngừng bảo vệ thể diện và địa vị, làm một người giản dị, cởi mở và trung thực.

Sau đó tôi đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời. “Ngươi phải tìm kiếm lẽ thật để giải quyết bất kỳ vấn đề nào nảy sinh, bất kể nó là vấn đề gì và tuyệt nhiên không được tự ngụy tạo hoặc mang bộ mặt giả dối đối với người khác. Những thiếu sót của ngươi, những khiếm khuyết của ngươi, những lỗi lầm của ngươi, những tâm tính bại hoại của ngươi – hãy hoàn toàn cởi mở về chúng và thông công về chúng. Đừng giữ chúng trong mình. Học cách cởi mở bản thân là bước đầu tiên hướng đến việc bước vào lẽ thật, và đó là trở ngại đầu tiên, là điều khó vượt qua nhất. Một khi ngươi đã vượt qua nó, thì việc bước vào lẽ thật sẽ dễ dàng. Thực hiện bước này có nghĩa là ngươi đang mở lòng mình và phơi bày hết thảy những gì ngươi có, tốt hay xấu, tích cực hay tiêu cực; phơi bày bản thân để người khác và Đức Chúa Trời nhìn thấy; không giấu giếm Đức Chúa Trời điều gì, không che đậy điều gì, không ngụy tạo, không gian dối và mưu mẹo, cũng như cởi mở và trung thực với người khác. Theo cách này, ngươi sống trong sự sáng, và không chỉ Đức Chúa Trời sẽ dò xét ngươi mà những người khác cũng sẽ có thể thấy rằng ngươi hành động có nguyên tắc và với một mức độ minh bạch. Ngươi không cần phải che đậy bất cứ điều gì, thực hiện bất kỳ sự sửa đổi nào hoặc sử dụng bất kỳ mánh khóe nào vì danh tiếng, lòng tự trọng và địa vị của chính ngươi, và điều này cũng áp dụng cho bất kỳ sai lầm nào ngươi đã phạm phải; việc vô nghĩa như thế là không cần thiết. Nếu ngươi không làm những điều đó, thì ngươi sẽ sống dễ dàng và không mệt mỏi, và hoàn toàn sống trong sự sáng. Chỉ những người như thế mới có thể giành được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời. Sau đó, ngươi phải học cách mổ xẻ những ý nghĩ và tư tưởng của mình. Những điều nào ngươi đang làm là sai, và những hành vi nào của ngươi mà Đức Chúa Trời sẽ không thích, ngươi nên có thể thay đổi chúng ngay lập tức và điều chỉnh chúng. Mục đích của việc điều chỉnh chúng là gì? Đó là chấp nhận và đón nhận lẽ thật, đồng thời loại bỏ những thứ bên trong ngươi mà thuộc về Sa-tan và thay thế chúng bằng lẽ thật. Ngươi từng dựa vào những bản tính sa-tan của mình, chẳng hạn như xảo quyệt và dối trá, nhưng giờ đây ngươi không như thế; bây giờ, khi ngươi làm việc, ngươi hành động với tâm thái trung thực, tâm thái tinh sạch và vâng phục. Nếu ngươi không kiềm chế, nếu ngươi không tỏ vẻ, không giả vờ, không che đậy, nếu ngươi bộc lộ bản thân mình với các anh chị em, không che giấu những suy nghĩ và sự cân nhắc sâu xa nhất của mình, mà thay vào đó là để cho người khác nhìn thấy thái độ trung thực của ngươi, thì lẽ thật sẽ dần dần bén rễ trong ngươi, nó sẽ đơm hoa kết trái, nó sẽ mang lại kết quả, từng chút một(“Chỉ những ai thực hành lẽ thật mới là người kính sợ Đức Chúa Trời” trong Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Tôi đã tìm thấy con đường thực hành trong lời Đức Chúa Trời và biết cởi mở khi gặp phải vấn đề, mở lòng với Đức Chúa Trời, thay vì gian xảo hay xảo quyệt và dối trá để bảo vệ hình ảnh. Tôi biết mình cần phải cởi mở với người khác về sự bại hoại, những lỗi lầm và sai sót, kể cả những động cơ giấu kín. Đó là phần quan trọng nhất trong việc bước vào lẽ thật. Đạt được điều đó là cách duy nhất để dần thoát khỏi sự bại hoại và sống trọn một hình tượng giống con người. Tôi biết mình không được hành động vì địa vị như thế nữa, mà phải tiếp nhận sự kiểm tra của Đức Chúa Trời và sự giám sát của các anh chị em.

Nên tôi đã thổ lộ với mọi người về những sai sót của mình và cả sự bại hoại mà tôi đã bộc lộ trong quá trình làm việc. Tôi cũng tự phạt để bắt mình phải ghi nhớ. Thật ra, thừa nhận sai sót không hề khó. Khó khăn thực sự là việc bị mắc kẹt trong tâm tính bại hoại. Sự cố này đã giúp tôi hiểu tâm tính xảo quyệt của mình và tôi thề rằng tôi sẽ thay đổi. Hôm sau trong lúc quay phim, khi đang nhìn những chi tiết trên màn hình một máy quay khác, tôi không để ý thấy một ca sĩ đã bước ra khỏi vùng sáng. Lúc tôi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì anh ấy đã hát được vài câu rồi, nên chúng tôi có cảnh phim hơn 10 giây không thể sử dụng được vì lỗi ánh sáng. Tôi tự hỏi sao mình lại mắc lại sai lầm đó chứ. Mới đây tôi vừa phá hỏng quá nhiều rồi. Mọi người còn coi tôi ra gì nếu tôi nhận lỗi đây? Liệu họ có nói tôi không nghiêm túc với bổn phận không? Trong lúc tôi còn đang do dự không biết có nên nói ra không, tôi chợt nhận ra mình lại đang cố bảo vệ địa vị, tôi nhớ lại việc các anh chị em và công tác của hội thánh đã bị ảnh hưởng như thế nào khi tôi bảo vệ bản thân và không thực hành lẽ thật. Tôi cũng nhớ tôi đã hổ thẹn như thế nào khi cố gắng che đậy sai sót của mình, và sự dối trá đã mang đến cho tôi bao đau đớn và khổ sở. Tôi biết mình không được giở trò và lừa dối nữa, mà lần này tôi phải từ bỏ bản thân và thực hành lẽ thật. Nên tôi không chần chừ, cầm lấy bộ đàm và báo cho đạo diễn sự cố vừa xảy ra.

Sau đó, tôi bắt đầu có ý thức thực hành làm một người trung thực trong bổn phận, chủ động thừa nhận sai sót. Tôi không còn nghĩ quá nhiều đến địa vị và danh tiếng, mà quan tâm hơn đến lợi ích của nhà Đức Chúa Trời. Làm như thế không những đỡ phải tốn công sửa lỗi, mà công tác của nhà Đức Chúa Trời không thiệt hại nhiều vì sai sót của tôi. Đôi lúc tôi vẫn nghe thấy các anh chị em khiển trách và hối thúc qua bộ đàm, nhưng cách làm việc đó giúp tôi cảm thấy điềm tĩnh và bình an hơn. Tôi đã thực sự trải nghiệm sự dối trá và lừa gạt vì danh tiếng mang đến đau khổ như thế nào. Thực hành lẽ thật và làm một người trung thực là cách duy nhất để giữ nhân cách và tôn nghiêm cũng như sống một cách quang minh lỗi lạc. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger