Bài học tôi rút ra từ trải nghiệm gặp hoạn nạn và bị bách hại

16/09/2025

Bởi Trần Vân, Trung Quốc

Năm 2022, tôi đang làm công tác chăm tưới người mới trong hội thánh. Vào đầu tháng 8, tôi được tin mấy lãnh đạo tiểu khu của chúng tôi đều đã bị Trung Cộng bắt giữ. Nghe tin đó, tôi điếng cả người: “Sao mấy lãnh đạo lại bị bắt hết thế này? Công tác hội thánh rồi sẽ ra sao?”. Tôi chợt nhớ ra, ngay buổi sáng ngày họ bị bắt, có hai lãnh đạo tiểu khu đã đến nhà tôi, rồi chúng tôi còn cùng nhau đi chăm tưới người mới. Tôi và họ tiếp xúc thường xuyên như vậy, liệu tôi có bị Trung Cộng theo dõi không? Không lâu sau, tôi lại nghe tin một số anh chị em khác cũng bị bắt. Hầu hết những người này đều đã từng đến nhà tôi. Lỡ như họ không đứng vững làm chứng mà bán đứng tôi, thì tình cảnh của tôi sẽ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, hồi mới tin Đức Chúa Trời, tôi đã từng bị tố giác, nên mấy năm nay cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm tôi. Một khi đã bị bắt, cảnh sát chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Trước đây tôi từng bị ung thư và đã phẫu thuật, sức khỏe vốn đã yếu, làm sao chịu nổi sự tra tấn tàn khốc của chúng được chứ? Ngay sau đó, tôi nhận được một lá thư. Trong thư, một lãnh đạo bị bắt và mới được thả ra nói rằng cảnh sát đang theo dõi khu vực tôi ở, bảo tôi phải nhanh chóng rời nhà và ẩn náu. Những tin tức dồn dập này khiến tôi sống trong sợ hãi. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chuyển chỗ ở, thầm nghĩ: “Thôi thì cứ ở yên trong nhà, không thể ló mặt ra ngoài được nữa”. Nhưng rồi tôi lại nghĩ mình là nhóm trưởng nhóm chăm tưới, bây giờ có người bị bắt và bách hại, người mới đang rất cần được chăm tưới và hỗ trợ. Việc cấp bách nhất lúc này là phải hỗ trợ tốt cho họ. Nhưng nếu giờ mình đi chăm tưới người mới, liệu có bị cảnh sát theo dõi không? Mạng lưới giám sát của Trung Cộng có ở khắp mọi nơi. Nếu tôi bị bắt mà không đứng vững làm chứng, lại trở thành Giu-đa, thì chẳng phải bao năm tin Đức Chúa Trời đã thành công cốc sao? Làm sao mà có được đích đến tốt đẹp chứ? Để tránh bị bắt, tôi đã nhờ chị Tiểu Lạc, người vừa mới được rèn luyện bổn phận chăm tưới, đi nhóm họp với người mới.

Một lần, sau buổi nhóm họp, Tiểu Lạc trở về và nói rằng có một người mới vì sợ bị bắt nên không dám tin nữa, còn một người mới khác thì lo việc bị bắt sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con cái nên cũng không dám tin. Nghe xong lòng tôi như lửa đốt. Tôi biết Tiểu Lạc tin Đức Chúa Trời chưa lâu, trước đây cũng chưa từng chăm tưới người mới, nên có một số vấn đề và tình trạng của người mới mà chị ấy không thể giải quyết triệt để được. Những vấn đề này của người mới phải nhanh chóng được thông công lẽ thật để giải quyết, nếu không họ rất dễ rút khỏi hội thánh. Nhưng nếu tôi ra ngoài chăm tưới thì có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Tôi từng mắc bệnh hiểm nghèo, làm sao chịu nổi sự tra tấn tàn khốc của cảnh sát được chứ? Tôi nghĩ đến cảnh các anh chị em bị tra tấn: cảnh sát treo họ lên đánh đập, dội nước sôi lên người, dùng điện giật, v.v., thủ đoạn đê tiện nào họ cũng dùng được. Nhiều anh chị em sau khi bị bắt đã phải chịu tra tấn dã man, có người bị đánh đến tàn phế, thậm chí có người bị đánh đến chết. Nếu bị bắt và bị cảnh sát tra tấn đến chết, tôi sẽ mất đi cơ hội được cứu rỗi… Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, thầm nghĩ: “Hay là cứ để Tiểu Lạc đi hỗ trợ người mới đi, dù sao cũng không ai biết chị ấy tin Đức Chúa Trời”. Nhưng khi nghĩ vậy, lòng tôi lại thấy bất an: “Tiểu Lạc vừa mới rèn luyện chăm tưới, thông công về vấn đề của người mới không được rõ ràng, nếu người mới không hiểu lẽ thật thì rất dễ rút lui, sự sống sẽ bị tổn thất. Hơn nữa, những người mới này trước giờ đều do mình phụ trách, người khác không hiểu tình hình của họ, mình đi hỗ trợ là phù hợp nhất. Nếu vì an nguy của bản thân mà bỏ mặc họ, chẳng phải là vô trách nhiệm với bổn phận sao?”. Nhưng ra ngoài thì tôi lại sợ bị bắt. Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, xin Ngài dẫn dắt để trong hoàn cảnh này, tôi có thể gìn giữ công tác của hội thánh. Sau khi cầu nguyện, tôi nhớ lại một đoạn lời của Đức Chúa Trời: “Bất kể Sa-tan ‘hùng mạnh’ đến đâu, bất kể nó trơ tráo và tham vọng như thế nào, bất kể khả năng gây hại của nó lớn cỡ nào, bất kể những chiêu trò nó dùng để làm hư hoại và dụ dỗ con người có đa dạng ra sao, bất kể những trò bịp bợm và mưu đồ nó dùng để dọa dẫm con người có tinh ranh cỡ nào, bất kể hình thức tồn tại của nó có thể thay đổi như thế nào, thì nó cũng chưa bao giờ có thể tạo ra một sinh vật sống nào, chưa bao giờ có thể đặt ra các luật lệ và quy tắc cho sự tồn tại của muôn vật, nó chưa bao giờ có thể cai trị và kiểm soát bất kỳ vật gì, có sự sống hay không có sự sống. Trong khắp vũ trụ bao la rộng lớn, không có một người nào hay vật gì được sinh ra từ nó, hoặc tồn tại vì nó; không có một người nào hay vật gì bị nó cai trị hoặc bị nó kiểm soát. Ngược lại, nó không những phải sống dưới sự thống trị của Đức Chúa Trời, mà hơn thế nữa, còn phải thuận phục tất cả những lệnh truyền và mệnh lệnh của Đức Chúa Trời. Không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, thì Sa-tan khó mà đụng đến thậm chí một giọt nước hay một hạt cát trên đất; không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, Sa-tan thậm chí không được tự ý di chuyển những con kiến trên đất, chứ đừng nói đến loài người, những người đã được Đức Chúa Trời tạo ra. Trong mắt Đức Chúa Trời, Sa-tan còn thấp kém hơn những bông hoa huệ trên núi, những con chim bay trên trời, những con cá dưới biển và những con giòi trên đất. Vai trò của nó giữa muôn vật là phục vụ muôn vật, phục vụ loài người, phục vụ công tác của Đức Chúa Trời và kế hoạch quản lý của Ngài. Bất kể bản tính của nó độc ác thế nào, thực chất của nó xấu xa ra sao, thì điều duy nhất nó có thể làm là nghiêm túc tuân thủ chức năng của nó: phục vụ cho Đức Chúa Trời và là vật làm nền cho Đức Chúa Trời. Đó là bản chất và vị trí của Sa-tan. Thực chất của nó không liên quan đến sự sống, không liên quan đến quyền năng, không liên quan đến thẩm quyền; nó đơn thuần là một món đồ chơi trong tay Đức Chúa Trời, chỉ là một cái máy phục vụ Đức Chúa Trời!(Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi nhận ra rằng dù Sa-tan có lộng hành đến đâu, nó vẫn luôn nằm trong tay Ngài. Nó phải tuân theo sự dặn dò và mệnh lệnh của Đức Chúa Trời. Nếu không được Ngài cho phép, nó không dám động đến một giọt nước hay một hạt cát trên mặt đất. Lời Ngài đã cho tôi đức tin, rằng vạn sự vạn vật đều được kiểm soát trong tay Đức Chúa Trời. Việc tôi có bị bắt hay không cũng là do Ngài định đoạt. Hiện tại, vấn đề của những người mới cần được giải quyết cấp bách, tôi không thể chỉ nghĩ đến an nguy của bản thân. Giải quyết vấn đề của họ mới là quan trọng. Buổi nhóm họp người mới lần sau, tôi nhất định phải đi. Nếu tôi thực sự bị bắt, đó cũng là do Đức Chúa Trời cho phép. Còn nếu không được Ngài cho phép, thì dù Sa-tan có lộng hành thế nào, tôi cũng sẽ được an toàn. Đến ngày nhóm họp, tôi đi sớm, đi vòng vèo mấy vòng rồi mới đến điểm hẹn. Qua việc đọc lời Đức Chúa Trời và thông công về nhận thức trải nghiệm trong buổi nhóm họp, những người mới đã hiểu được tâm ý của Đức Chúa Trời và không còn rụt rè, sợ hãi như trước nữa. Nụ cười lại nở trên môi họ, và tình trạng của họ đã được xoay chuyển. Lòng tôi cũng thấy vui vẻ và bình an.

Năm 2023, tôi bắt đầu thực hiện bổn phận lãnh đạo hội thánh. Vào chiều ngày 6 tháng 7, chị Cao Lệ, người phối hợp với tôi, đang nhóm họp với ba người mới là lãnh đạo và chấp sự thì bị bắt. Nghe tin này, tôi thót tim. “Mình gần như ngày nào cũng đến nhà Cao Lệ, cũng thường xuyên gặp ba người mới này. Họ tin Đức Chúa Trời chưa lâu, hiểu biết lẽ thật còn nông cạn, liệu họ có chịu nổi sự bách hại của cảnh sát và đứng vững làm chứng không? Lỡ như họ không chịu nổi tra tấn, trở thành Giu-đa và bán đứng mình thì sao? Sức khỏe mình vốn đã không tốt, nếu bị bắt thì làm sao chịu nổi sự tra tấn tàn khốc của cảnh sát được chứ?!”. Mấy ngày đó, tôi liên tục nhận được thư báo rằng người anh em này, người chị em nọ mà tôi từng tiếp xúc đã bị bắt. Tôi cảm thấy mình có thể bị bắt bất cứ lúc nào, lòng không thể nào bình tĩnh được, ngày nào cũng sống trong không khí căng thẳng. Tôi chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi, không dám ló mặt ra nữa. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình là lãnh đạo hội thánh, việc xử lý hậu quả là trách nhiệm của mình. Đặc biệt, Cao Lệ rất rành những ngôi nhà đang cất giữ sách lời Đức Chúa Trời, nên phải nhanh chóng di dời số sách đó. Ấy vậy mà, hoàn cảnh lúc này vô cùng khắc nghiệt, đâu đâu cũng có camera giám sát. Nếu bị cảnh sát phát hiện khi đang di dời nhiều sách như vậy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Huống chi tôi còn là lãnh đạo hội thánh, một khi cảnh sát biết được, chúng chắc chắn sẽ tra tấn tôi đến chết. Vừa nghĩ đến cảnh các anh chị em bị cảnh sát tra tấn dã man, tôi bất giác rùng mình. Nếu bị chúng đánh chết, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được cứu rỗi, bao năm tin Đức Chúa Trời cũng thành công cốc. Tuy nhiên, nếu Cao Lệ không chịu nổi tra tấn mà trở thành Giu-đa, và sách lời Đức Chúa Trời không được di dời kịp thời, thì rất có thể sẽ rơi vào tay cảnh sát. Vậy thì tôi đã không làm hết chức trách của mình, đó là một sự vi phạm nghiêm trọng! Việc di dời sách lời Đức Chúa Trời không thể trì hoãn một khắc nào. Đêm đó, tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời nhiều lần, tôi kiểm điểm bản thân và thấy rằng mình đang sống trong sợ hãi, không dám ra mặt, điều này không hợp với tâm ý của Đức Chúa Trời, sự nhút nhát và sợ hãi là mưu kế của Sa-tan. Tôi nghĩ đến một đoạn lời của Đức Chúa Trời mà mình thường đọc: “Điều Ta mong muốn là sự trung thành và thuận phục của ngươi lúc này, tình yêu và lời chứng của ngươi lúc này. Ngay cả khi vào khoảnh khắc này ngươi không biết lời chứng hay tình yêu là gì, ngươi vẫn nên mang cho Ta hết cả những gì ngươi có, và giao cho Ta những báu vật duy nhất mà ngươi có: sự trung thành và thuận phục của ngươi. Ngươi nên biết rằng lời chứng cho việc Ta đánh bại Sa-tan nằm trong lòng trung thành và sự thuận phục của con người, và lời chứng cho sự chinh phục con người hoàn toàn của Ta cũng vậy. Bổn phận của đức tin của ngươi nơi Ta là làm chứng cho Ta, trung thành với Ta chứ không ai khác, và thuận phục cho đến cùng. Trước khi Ta bắt đầu bước tiếp theo của công tác của Ta, ngươi sẽ làm chứng cho Ta như thế nào? Ngươi sẽ trung thành và thuận phục Ta như thế nào? Ngươi dành toàn bộ lòng trung thành của ngươi cho phận sự của ngươi, hay ngươi sẽ đơn thuần từ bỏ? Ngươi thà thuận phục mọi sự sắp đặt của Ta (ngay cả khi đó là cái chết hay sự hủy diệt), hay tháo chạy giữa chừng để tránh hình phạt của Ta?(Ngươi biết gì về đức tin? Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu được tâm ý của Ngài. Lúc này, Đức Chúa Trời đang dò xét tôi, xem tôi có thể đứng vững làm chứng trước mặt Sa-tan hay không, có trung thành và thuận phục Ngài không. Hiện tại, hoàn cảnh rất nguy hiểm, sách lời Đức Chúa Trời cần được di dời khẩn cấp. Là một lãnh đạo hội thánh, tôi nên không chút do dự mà phối hợp. Tôi nghĩ đến việc Trung Cộng tà ác, đê tiện và đầy mưu mô, không biết các anh chị em bị bắt có thể đứng vững trước những lời đe dọa và dụ dỗ của cảnh sát hay không. Phải xử lý hậu quả càng nhanh càng tốt, việc di dời sách không thể trì hoãn một khắc nào. Tôi không thể chậm trễ thêm nữa. Tôi vội vàng bàn bạc với người giảng đạo về việc di dời sách, và cầu nguyện, phó thác việc này cho Đức Chúa Trời. Dưới sự bảo vệ của Ngài, chúng tôi đã thuận lợi di dời tất cả sách lời Đức Chúa Trời đến nơi an toàn. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không lâu sau, tôi lại nhận được một lá thư khác, nói rằng chị Lý Khiết cũng đã bị bắt, một chị em khác bị đánh đến chết chỉ sau ba ngày bị bắt, và các anh chị em trong hội thánh liên tục bị cảnh sát theo dõi và bắt giữ. Nghe những tin này, tôi lại bắt đầu lo lắng. Lỡ mình bị bắt, bị tra tấn rồi bị đánh chết thì sao? Trong lòng tôi bất giác lại trở nên nhút nhát và sợ hãi. Tôi nghĩ mình không thể ra ngoài được nữa, nên ở yên trong nhà thì hơn. Tôi nhận ra việc bộc lộ những ý nghĩ này là không đúng, và bắt đầu phản tỉnh bản thân. Tại sao cứ gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm là tôi lại sống trong nhút nhát, sợ hãi và muốn trốn chạy? Tôi đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời về tình trạng của mình. Sau khi cầu nguyện, tôi đọc được lời của Đức Chúa Trời: “Ngoài việc suy xét cho sự an toàn của mình ra, có một số kẻ địch lại Đấng Christ còn suy xét điều gì? … Một khi nghe nói có lãnh đạo nào đó bởi vì chỗ ở không quá an toàn nên bị trình báo, hoặc là vì lúc nào cũng đi ra ngoài thực hiện bổn phận và tiếp xúc với quá nhiều người nên bị con rồng lớn sắc đỏ theo dõi, cuối cùng bị bắt, bị tuyên án, thì họ sợ hãi ngay lập tức. Họ nghĩ: ‘Ôi thôi, người tiếp theo bị bắt có thể là mình hay không? Mình phải rút ra bài học, không được quá sôi nổi, công tác của hội thánh mà có thể không làm thì mình sẽ không làm, nếu có thể không lộ diện thì mình sẽ không lộ diện. Mình sẽ cố hết sức giảm bớt công tác đến mức tối thiểu, cố hết sức không ra ngoài, không tiếp xúc với bất kỳ ai, không để bất kỳ ai biết mình là lãnh đạo. Thời buổi này ai có thể lo được cho ai chứ? Có thể sống sót là tốt rồi!’. Từ sau khi làm lãnh đạo, ngoài việc xách túi đi trốn ra, thì họ chẳng làm công tác gì, suốt ngày nơm nớp lo sợ, sợ bị bắt, sợ bị tuyên án. Khi nghe có người nói: ‘Nếu bị bắt là mất mạng đấy! Nếu không làm lãnh đạo, chỉ là tín hữu bình thường thì khi bị bắt, nộp phạt chút tiền là có thể được thả ra. Còn nếu là lãnh đạo thì khó nói lắm, quá sức nguy hiểm! Có lãnh đạo hay người làm công nào đó, sau khi bị bắt thì thà chết cũng không khai, cho nên đã bị cảnh sát đánh chết!’. Vừa nghe nói có người bị đánh chết thì họ lại càng sợ hãi, lại càng không dám làm việc. Mỗi ngày họ chỉ nghĩ trong đầu làm sao để không bị bắt, làm sao để có thể không lộ diện, không bị theo dõi, không tiếp xúc với anh chị em. Họ vắt óc để suy nghĩ những chuyện này mà quên sạch bổn phận của mình. Đây có phải là người có lòng trung thành hay không? Người như vậy có thể đảm đương công tác hay không? (Thưa, không thể.) Loại người này tuy rằng chỉ là nhát gan, không thể chỉ vì một biểu hiện này mà xác định chắc chắn họ là kẻ địch lại Đấng Christ, nhưng loại biểu hiện này của họ mang tính chất gì? Thực chất của loại biểu hiện này là thực chất của kẻ chẳng tin. Họ không tin Đức Chúa Trời có thể che chở sự an toàn của con người, càng không tin rằng con người dâng hiến bản thân, dâng mình cho Đức Chúa Trời chính là dâng mình cho lẽ thật, là chuyện được Đức Chúa Trời khen ngợi. Trong lòng họ không kính sợ Đức Chúa Trời, mà chỉ sợ Sa-tan, chỉ sợ đảng phái chính trị tà ác. Họ không tin vào sự tồn tại của Đức Chúa Trời, không tin mọi sự đều nằm trong tay Ngài, càng không tin rằng con người đánh đổi mọi sự vì Đức Chúa Trời, để tuân theo con đường của Ngài và hoàn thành sự uỷ thác của Ngài, thì sẽ được Ngài khen ngợi. Họ không thấy được tất cả những điều này, họ chỉ tin vào điều gì? Họ tin rằng rơi vào tay con rồng lớn sắc đỏ thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, có thể bị tuyên án, thậm chí có nguy cơ mất cả tính mạng. Trong lòng chỉ suy xét cho sự an toàn của bản thân, không suy xét cho công tác của hội thánh, đây có phải là kẻ chẳng tin hay không? (Thưa, phải.) Trong Kinh Thánh nói thế nào? ‘Còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được’ (Ma-thi-ơ 10:39). Họ có tin lời này hay không? (Thưa, không tin.) Chỉ cần bảo họ chịu nguy hiểm để thực hiện bổn phận thì họ sẽ hận là mình không trốn cho kỹ để khỏi có ai nhìn thấy, ước gì mình vô hình được thì tốt, họ sợ đến mức độ như vậy đấy. Họ không tin Đức Chúa Trời là chỗ dựa của con người, không tin mọi sự đều nằm trong tay Đức Chúa Trời, nếu thật sự xảy ra chuyện, thật sự bị bắt thì đó cũng là do Đức Chúa Trời cho phép và con người nên có lòng thuận phục. Họ không có tấm lòng này, không có nhận thức này, cũng không có sự sẵn sàng này. Đây có phải là người thật sự tin Đức Chúa Trời hay không? (Thưa, không phải.) Thực chất của biểu hiện này có phải là của kẻ không tin hay không? (Thưa, phải.)” (Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 2)). Đức Chúa Trời đã vạch rõ chính xác tình trạng của tôi. Kể từ khi nghe tin người chị em phối hợp với mình bị bắt, tôi đã sống trong căng thẳng và sợ hãi. Tôi biết mình là lãnh đạo hội thánh, và khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm, việc đầu tiên tôi phải làm là bảo vệ của lễ và sách lời của Đức Chúa Trời. Thế nhưng, tôi lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại nguy hiểm thế nào, camera giám sát ở khắp mọi nơi. Nếu di dời nhiều sách như vậy trong hoàn cảnh này, nếu bị cảnh sát bắt thì chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi. Nếu bị đánh đến tàn phế, hoặc thậm chí đến chết, thì tôi sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội được cứu rỗi. Khi nghĩ đến những hậu quả kinh hoàng đó, tôi đã không dám đi di dời sách, mà còn muốn đùn đẩy nhiệm vụ cho người giảng đạo. Vào thời khắc then chốt này, tôi chỉ nghĩ đến an nguy của bản thân, đầu óc chỉ toàn lợi ích của riêng mình, hoàn toàn không suy xét đến lợi ích của hội thánh. Tôi quá ích kỷ, đê tiện và vô nhân tính! Trước khi hoàn cảnh này xảy đến, tôi thường thông công với các anh chị em rằng con rồng lớn sắc đỏ chỉ là công cụ phục vụ cho công tác của Đức Chúa Trời, và Ngài dùng sự bách hại của nó để tỏ lộ và hoàn thiện con người. Thế nhưng, khi nguy hiểm ập đến, tôi đã bị tỏ lộ. Tôi suốt ngày sống trong nhút nhát và sợ hãi, sợ bị cảnh sát tra tấn đến chết. Tôi không hề có đức tin thật nơi Đức Chúa Trời. Tôi thấy rằng bình thường, mọi điều mình thông công đều chỉ là câu chữ và đạo lý, tôi không có chút đức tin nào nơi Đức Chúa Trời. Tôi chính là kẻ chẳng tin mà Đức Chúa Trời đã vạch rõ!

Sau đó, tôi tự phản tỉnh: Tại sao cứ gặp hoàn cảnh nguy hiểm là tôi lại luôn muốn đùn đẩy bổn phận của mình cho người khác? Rốt cuộc là thực chất bản tính nào đã gây ra điều này? Trong lúc tìm kiếm, tôi đọc được lời Đức Chúa Trời: “Những kẻ địch lại Đấng Christ cực kỳ ích kỷ và đê tiện. Họ không có đức tin chân thật nơi Đức Chúa Trời, càng không có lòng trung thành với Đức Chúa Trời; khi gặp chuyện, họ chỉ bảo vệ và bảo toàn cho bản thân mình. Đối với họ, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của riêng họ. Họ không quan tâm đến việc công tác của hội thánh bị tổn hại như thế nào – miễn họ vẫn còn sống và không bị bắt là được rồi. … Kẻ địch lại Đấng Christ bỏ rơi công tác của hội thánh và của lễ của Đức Chúa Trời, cũng không sắp xếp người xử lý hậu quả. Nó chẳng khác nào cho phép con rồng lớn sắc đỏ tịch thu của lễ của Đức Chúa Trời và bắt giữ dân được Đức Chúa Trời chọn. Chẳng phải đây là một biến tướng của việc bán đứng của lễ của Đức Chúa Trời và dân được Đức Chúa Trời chọn sao? Khi những người trung thành với Đức Chúa Trời biết rõ hoàn cảnh đang nguy hiểm, họ vẫn bất chấp nguy hiểm để làm tốt việc giải quyết hậu quả và họ giữ cho những tổn thất đối với nhà Đức Chúa Trời ở mức tối thiểu, sau đó họ mới rút lui. Họ không ưu tiên sự an nguy của riêng mình. Các ngươi nói xem, ở đất nước tà ác của con rồng lớn sắc đỏ này, ai có thể đảm bảo rằng không hề có mối nguy hiểm nào khi tin Đức Chúa Trời và thực hiện bổn phận? Bất kể một người đảm nhận bổn phận gì thì cũng đều có hiểm nguy nào đó – tuy nhiên việc thực hiện bổn phận là do Đức Chúa Trời ủy thác, và trong khi đi theo Đức Chúa Trời, người ta phải chấp nhận hiểm nguy khi thực hiện bổn phận của mình. Người ta nên vận dụng sự khôn ngoan và cần thực hiện các biện pháp để đảm bảo an toàn, nhưng không nên đặt an nguy cá nhân của mình lên hàng đầu. Họ nên quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời, đặt công tác của nhà Ngài và việc rao truyền phúc âm lên hàng đầu. Hoàn thành sự ủy thác Đức Chúa Trời giao cho ngươi là điều quan trọng nhất, và điều này được đặt lên hàng đầu. Những kẻ địch lại Đấng Christ đặt sự an nguy cá nhân lên hàng đầu; cảm thấy mọi chuyện khác đều không liên quan đến họ. Bất kể ai gặp chuyện gì họ cũng mặc kệ, chỉ cần bản thân không sao là được rồi, như thế là họ thấy thoải mái. Họ không có chút lòng trung thành nào, là điều được quyết định bởi thực chất bản tính của kẻ địch lại Đấng Christ(Lời, Quyển 4 – Vạch rõ kẻ địch lại Đấng Christ. Mục 9 (Phần 2)). Đức Chúa Trời đã vạch rõ rằng khi gặp nguy hiểm, những kẻ địch lại Đấng Christ chỉ suy xét đến an nguy của bản thân, không hề suy xét xem lợi ích của nhà Đức Chúa Trời có bị tổn hại hay không, cũng chẳng màng đến sự an toàn của các anh chị em. Chúng đặc biệt ích kỷ và đê tiện. Đối chiếu với tâm tính mà mình đã bộc lộ, tôi thấy mình và kẻ địch lại Đấng Christ nào có khác gì nhau: Tôi sống theo độc tố “người không vì mình, trời tru đất diệt”, hễ gặp nguy hiểm là chỉ xét đến lợi ích của bản thân trước tiên. Một năm trước, hội thánh chúng tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn, tôi lo mình sẽ bị bắt và tra tấn nên không dám ra ngoài chăm tưới người mới, khiến vấn đề của họ không được giải quyết kịp thời. Lần này, khi người chị em cộng sự và mấy người lãnh đạo, chấp sự bị bắt, dù công tác xử lý hậu quả rất cấp bách, nhưng tôi vẫn sợ bị bắt, sợ bị tra tấn, sợ bị đánh chết, nên lại muốn đùn đẩy bổn phận cho người khác. Là lãnh đạo hội thánh, tôi có trách nhiệm bảo vệ lợi ích của hội thánh và sự an toàn của các anh chị em. Thế nhưng, khi nguy hiểm ập đến, tôi luôn muốn lâm trận bỏ chạy, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn mạng sống của mình và đùn đẩy bổn phận cho người khác. Tôi tham sống sợ chết, chỉ lo cho xác thịt của mình, quá ích kỷ và đê tiện, không có chút lòng trung thành nào với Đức Chúa Trời. Tôi nghĩ đến việc Đức Chúa Trời đã phải liều mạng, đích thân vào hang cọp để công tác, nhằm cứu rỗi hoàn toàn nhân loại khỏi quyền thế của Sa-tan. Ngài đã phải chịu sự truy bắt không ngừng của chính quyền Trung Quốc, nhưng chưa bao giờ từ bỏ việc cứu rỗi chúng ta, mà vẫn tiếp tục phán lời để dẫn dắt chúng ta. Tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho con người thật quá bao la! Những người thực sự trung thành với Đức Chúa Trời sẽ đặt lợi ích của nhà Ngài lên hàng đầu, dù phải mạo hiểm cũng sẽ xử lý tốt hậu quả. Vậy mà tôi, dù được hưởng sự cung ứng và chăn dắt của lời Đức Chúa Trời, nhưng lại không biết quan tâm đến tâm ý của Ngài, không nghĩ đến việc báo đáp tình yêu của Ngài. Tôi thật không có lương tâm và lý trí! Tôi và kẻ địch lại Đấng Christ chẳng khác gì nhau, vừa ích kỷ vừa đê tiện, không có một chút nhân tính nào. Nếu không ăn năn, tôi chỉ có thể bị Đức Chúa Trời ghê tởm và đào thải. Nhận thức được điều này, tôi vội vàng quỳ xuống cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, mỗi lần gặp nguy hiểm, con chỉ nghĩ đến an nguy của bản thân, không hề suy xét đến lợi ích của hội thánh hay sự an toàn của các anh chị em. Con quá ích kỷ và đê tiện! Biểu hiện của con thật khiến Ngài ghê tởm biết bao! Lạy Đức Chúa Trời, con không muốn sống trong tâm tính bại hoại nữa, con nguyện cậy dựa vào Ngài để làm tốt bổn phận của mình”.

Sau đó, tôi tìm những đoạn lời Đức Chúa Trời liên quan đến tình trạng luôn sợ hãi bị bắt và bị đánh chết của mình để đọc. Tôi đọc được lời Đức Chúa Trời: “Những người đã tử vì đạo vì rao truyền phúc âm của Đức Chúa Jêsus, họ đã thực hiện bổn phận của mình đến mức độ nào? Đã đến mức tối đa chưa? Mức tối đa được biểu lộ như thế nào? (Họ đã dâng mạng sống của mình.) Đúng vậy, họ đã trả giá bằng mạng sống của mình. Gia đình, của cải và những thứ vật chất của cuộc đời này đều là những thứ bên ngoài; điều duy nhất liên quan đến bản thân là sự sống. Đối với mỗi người sống, thì sự sống là thứ đáng trân trọng nhất, là thứ quý giá nhất và, thật tình cờ, những người này đã có thể dâng tài sản quý giá nhất của họ – sự sống – như một sự xác nhận và lời chứng cho tình yêu của Đức Chúa Trời đối với nhân loại. Cho đến ngày họ chết, họ không chối bỏ danh của Đức Chúa Trời, họ cũng không chối bỏ công tác của Đức Chúa Trời, và họ đã sử dụng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình để làm chứng cho sự hiện hữu của sự thật này – chẳng phải đây là dạng chứng ngôn cao cả nhất sao? Đây là cách thực hiện bổn phận tốt nhất; đây là ý nghĩa của việc làm tròn trách nhiệm của một người. Khi Sa-tan đe dọa và uy hiếp họ, và cuối cùng, ngay cả khi nó khiến họ phải trả giá bằng mạng sống của mình, thì họ vẫn không từ bỏ trách nhiệm của mình. Đây là ý nghĩa của việc thực hiện bổn phận đến mức tối đa. Ý của Ta qua điều này là gì? Có phải Ta có ý là muốn các ngươi sử dụng cùng một phương pháp để làm chứng về Đức Chúa Trời và để rao truyền phúc âm của Ngài không? Ngươi không nhất thiết phải làm như thế, nhưng ngươi phải hiểu rằng đây là trách nhiệm của ngươi, rằng nếu Đức Chúa Trời cần ngươi, thì ngươi nên chấp nhận như một điều chính nghĩa phải làm. Con người ngày nay có nỗi sợ hãi và lo lắng bên trong họ, nhưng những cảm xúc đó có ích lợi gì? Nếu Đức Chúa Trời không cần ngươi làm điều này, thì việc lo lắng về điều đó có ích lợi gì? Nếu Đức Chúa Trời cần ngươi làm điều này, thì ngươi không nên trốn tránh trách nhiệm này hay từ chối nó. Ngươi nên chủ động hợp tác và chấp nhận nó mà không phải lo lắng gì. Dù con người có chết như thế nào, họ cũng không nên chết trước Sa-tan và không nên chết trong tay Sa-tan. Nếu một người sắp chết, họ nên chết trong tay Đức Chúa Trời. Con người đến từ Đức Chúa Trời, và họ trở về với Đức Chúa Trời – đó là lý trí và thái độ mà một loài thọ tạo nên có(Rao truyền phúc âm là bổn phận không thể thoái thác của tất cả những người tin Đức Chúa Trời, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Từ lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu được tâm ý và yêu cầu của Ngài. Nếu một người có thể dùng mạng sống của mình để làm chứng cho Đức Chúa Trời, thì đó là hình thức làm chứng cao nhất và được Ngài khen ngợi. Khi một người hy sinh sự sống của mình vì chính nghĩa, dù thể xác có chết đi, nhưng linh hồn của họ sẽ trở về với Đức Chúa Trời. Giống như Kinh Thánh có chép: “Ai gìn giữ sự sống mình, thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được(Ma-thi-ơ 10:39). Phi-e-rơ đã vì Đức Chúa Trời mà bị đóng đinh ngược trên thập tự giá, mất đi sự sống thể xác, nhưng ông đã làm chứng cho Đức Chúa Trời và nhận được sự sống đời đời. Còn có những anh chị em thà chết chứ không làm Giu-đa dưới sự tra tấn của con rồng lớn sắc đỏ, họ đã chết để làm chứng cho Đức Chúa Trời. Cái chết như vậy được Đức Chúa Trời tưởng nhớ. Trước đây, tôi luôn lo lắng sẽ bị cảnh sát bắt và đánh chết khi đang làm bổn phận, đó là vì tôi không hiểu ý nghĩa của sự sống và cái chết. Sinh mệnh của tôi ở trong tay Đức Chúa Trời, do Ngài tể trị; hơi thở trong lồng ngực này cũng là do Ngài ban cho. Tôi nên phó thác sự sống và cái chết của mình cho Đức Chúa Trời, thuận phục sự sắp đặt và an bài của Ngài. Dù có bị cảnh sát bắt và tra tấn đến chết, nếu có thể đứng vững làm chứng cho Đức Chúa Trời, thì cái chết đó cũng có giá trị và ý nghĩa. Đức Chúa Jêsus phán: “Ðừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Ðấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục(Ma-thi-ơ 10:28). Sa-tan chỉ có thể làm hại thể xác của con người. Dù chúng ta bị Trung Cộng tra tấn vì tin Đức Chúa Trời, chịu đau khổ về thể xác, thậm chí tử vì đạo, nhưng chúng ta đã đứng vững làm chứng trước mặt Ngài. Điều này được Đức Chúa Trời khen ngợi. Trong đời này, tôi may mắn được tiếp nhận phúc âm thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời, nhận được biết bao sự cung ứng và dẫn dắt từ lời Ngài, hiểu được những lẽ mầu nhiệm và ý nghĩa của cuộc sống, tránh được sự hãm hại và mưu kế của Sa-tan, được sống dưới sự chăm sóc và bảo vệ của Đấng Tạo Hóa. Đây đã là phước lành lớn nhất rồi. Giờ đây, dù có phải chết, tôi cũng thấy đáng giá, cuộc đời này không hề sống uổng. Hiểu được những điều này, tôi không còn bị sự chết chóc kìm kẹp như trước nữa. Tôi nguyện cầu nguyện với Đức Chúa Trời, cậy dựa vào Ngài và dùng sự khôn ngoan để xử lý hậu quả.

Sau đó, một chị em báo tin cho tôi rằng cảnh sát đã biết tên thật của tôi. Nghe tin này, tôi nghĩ mình phải càng thêm cẩn thận mới được. Thế nhưng không lâu sau, lãnh đạo cấp trên lại gửi thư đến, nói rằng có một số công tác cần được triển khai khẩn cấp, và chỉ có tôi mới tìm được người biết chuyện. Tôi nghĩ đến việc cảnh sát đã biết tình hình thực tế của mình, camera giám sát lại ở khắp mọi nơi, nếu bây giờ ra ngoài mà bị bắt, bị đánh chết thì sao? Lúc này, tôi nhận ra tình trạng của mình lại không đúng nữa rồi. Tôi nhớ lại lời Đức Chúa Trời: “Không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, thì Sa-tan khó mà đụng đến thậm chí một giọt nước hay một hạt cát trên đất; không có sự cho phép của Đức Chúa Trời, Sa-tan thậm chí không được tự ý di chuyển những con kiến trên đất, chứ đừng nói đến loài người, những người đã được Đức Chúa Trời tạo ra(Chính Đức Chúa Trời, Đấng độc nhất I, Lời, Quyển 2 – Về việc biết Đức Chúa Trời). Hôm nay tôi có bị bắt hay không là do Đức Chúa Trời định đoạt. Dù có bị bắt thật, đó cũng là lúc tôi cần đứng vững làm chứng. Cho dù bị cảnh sát đánh chết, tôi cũng sẵn lòng tiếp nhận và thuận phục, quyết không làm Giu-đa phản bội Đức Chúa Trời. Có lời Đức Chúa Trời dẫn dắt, trái tim căng thẳng của tôi đã bình tĩnh trở lại, không còn nhút nhát và sợ hãi nữa. Thế là, tôi cải trang một chút rồi ra ngoài, và đã sắp xếp mọi việc một cách suôn sẻ. Khoảnh khắc đó, lòng tôi cảm thấy thật yên ổn và bình an. Sau này, dù hoàn cảnh vẫn rất nguy hiểm, nhưng có lời Đức Chúa Trời dẫn lối, tôi không còn cảm thấy nhút nhát hay sợ hãi nữa. Thay vào đó, tôi cậy dựa vào Đức Chúa Trời, dùng sự khôn ngoan để phối hợp công tác, và đời sống hội thánh cũng dần trở lại bình thường.

Trải nghiệm một loạt hoàn cảnh này, tôi đã thấy được sự khôn ngoan và toàn năng của Đức Chúa Trời, cũng đích thân trải nghiệm sự tể trị của Ngài. Tôi cũng có được chút nhận thức về bản tính Sa-tan ích kỷ và đê tiện của chính mình, học được cách cầu nguyện và cậy dựa vào Đức Chúa Trời, và cảm thấy mối quan hệ của mình với Ngài đã trở nên gần gũi hơn. Hiện tại, con rồng lớn sắc đỏ vẫn đang điên cuồng bắt bớ các anh chị em, nhưng tôi không còn sống trong tình trạng sợ hãi bị bắt nữa. Tôi nguyện thuận phục mọi sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời, và làm tốt bổn phận của mình giữa cơn hoạn nạn. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Sau trận động đất

Bởi Jane, Philippines Tháng 7/2019, em đã tiếp nhận công tác trong thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời Toàn Năng. Sau đó em đã đọc rất nhiều...

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger