Quan điểm “Có ơn phải trả” có đúng hay không?

16/09/2025

Bởi Bùi Chí Minh, Trung Quốc

Đầu năm 2017, người hàng xóm Lý Lan đã rao truyền phúc âm thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời Toàn Năng cho tôi. Qua một thời gian tìm hiểu, tôi xác nhận đây là công tác của Đức Chúa Trời, cũng hiểu được một vài lẽ thật. Đặc biệt là khi thấy Ðức Chúa Trời nhập thể vào thời kỳ sau rốt làm công tác nhằm làm tinh sạch tâm tính bại hoại của con người, người ta chỉ cần nghiêm túc mưu cầu lẽ thật là có thể được cứu rỗi và đạt được sự sống đời đời, tôi đã vô cùng vui sướng và phấn khích, biết rằng đây không phải là điều có thể dùng tiền bạc hay vật chất đổi lấy, cho nên từ tận đáy lòng tôi vô cùng cảm tạ Lý Lan. Tôi nhớ lại lúc mình vừa tiếp nhận công tác thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời vì bị chồng bức bách mà tôi bị kìm kẹp về chuyện nhóm họp, tình trạng cũng rất tiêu cực, nhờ Lý Lan dùng tình yêu thương và lòng kiên nhẫn giúp đỡ, hỗ trợ tôi hết lần này đến lần khác, tôi mới không gục ngã. Dần dà, tôi hiểu được một vài lẽ thật và có được đức tin, không còn bị chồng kìm kẹp nữa, có thể nhóm họp bình thường và làm bổn phận. Bình thường, lúc tôi đi làm bổn phận, thì Lý Lan sẽ giúp tôi chăm sóc con cái, lo liệu việc nhà. Tôi thường nghĩ: “Ngày hôm nay mình có thể tin Đức Chúa Trời, còn có thể không bị chồng kìm kẹp và vững tâm làm bổn phận, tất cả đều là nhờ sự giúp đỡ của Lý Lan, Lý Lan chính là đại ân nhân của mình, quên ai thì quên chứ không thể quên chị ấy, sau này mình nhất định phải tìm cơ hội báo đáp chị ấy”.

Vào một ngày tháng 10 năm 2021, lãnh đạo bảo tôi: “Trong lúc nhóm họp, Lý Lan chỉ nói về những chuyện trong nhà, gây quấy nhiễu đến mức anh chị em không thể yên tĩnh nghiền ngẫm và thông công lời Đức Chúa Trời, dù đã chỉ ra và thông công cho chị ấy nhiều lần, nhưng chị ấy chỉ tiếp nhận ngoài miệng, đến lần nhóm họp kế tiếp thì chị ấy vẫn như vậy. Biểu hiện của kẻ chẳng tin nơi chị ấy khá nghiêm trọng, hội thánh đang tập hợp những đánh giá của anh chị em về chị ấy. Nhà của hai chị gần nhau, mấy năm nay qua lại cũng nhiều, chị viết một chút đánh giá về chị ấy đi”. Nghe lãnh đạo nói như vậy, trong lòng tôi bỗng căng thẳng, thực sự tôi khá hiểu rõ trường hợp của Lý Lan, nhà hai chúng tôi rất gần nhau, chị ấy thường xuyên đến nhà tôi. Khi chúng tôi cùng nhau đọc lời Đức Chúa Trời và thông công về tình trạng của mình, tôi phát hiện ra tâm tư của chị ấy căn bản không đặt vào lời Đức Chúa Trời, mà thường xuyên nói đến một vài chuyện vặt trong nhà, lúc thì nói chồng không thương mình, lúc thì nói con trai không nghe lời. Tôi thông công cho chị ấy để chị ấy đón nhận từ Đức Chúa Trời, tìm kiếm lẽ thật và rút ra bài học, nhưng chị ấy không tiếp nhận, đến lần sau đó khi chúng tôi gặp lại nhau, chị ấy vẫn nói đến những chuyện này, gây quấy nhiễu đến mức tôi rất phiền lòng. Hơn nữa, khi làm bổn phận, chị ấy không bao giờ để tâm, lúc làm công tác sự vụ cũng quên trước quên sau suốt. Về những biểu hiện khi làm bổn phận của chị ấy, tôi đã chỉ ra và vạch trần nhiều lần, nhưng chị ấy chỉ tiếp nhận ngoài miệng, sau đó vẫn như cũ. Bây giờ chị ấy vẫn quấy nhiễu đến mức anh chị em không thể yên tâm nhóm họp, họ đã nhiều lần chỉ ra và giúp đỡ nhưng chị vẫn không tiếp nhận. Tôi nhận ra Lý Lan không hề tiếp nhận lẽ thật, còn luôn gây nhiễu loạn và gián đoạn đời sống hội thánh, quả thực không thích hợp để ở lại hội thánh. Nhưng nghĩ đến việc nếu tôi nói ra biểu hiện của Lý Lan, thì chị ấy sẽ bị coi là kẻ chẳng tin và sẽ bị thanh trừ, trong lòng tôi lại rất khó chịu. Nghĩ lại, việc tôi có thể tiếp nhận công tác vào thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời, có cơ hội mưu cầu lẽ thật và được cứu rỗi, đều là nhờ Lý Lan đã rao truyền phúc âm cho tôi, lúc tôi yếu đuối và tiêu cực, cũng là Lý Lan luôn giúp đỡ và hỗ trợ tôi. Còn nữa, lúc tôi ra ngoài làm bổn phận, không ở nhà, Lý Lan thường giúp tôi trông con và lo liệu việc nhà. Tục ngữ có câu: “Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”, huống chi Lý Lan giúp tôi nhiều như vậy, tôi mà viết ra những biểu hiện của kẻ chẳng tin nơi chị ấy, thì chẳng phải là vô lương tâm sao? Thế là, tôi khéo léo nói với lãnh đạo hai năm nay tôi không nhóm họp với Lý Lan, nên không hiểu rõ chị ấy, còn bao che cho Lý Lan, nói: “Lý Lan có lòng nhiệt tình, mặc dù bị người nhà bức bách, nhưng chị ấy vẫn rất muốn làm bổn phận”. Lãnh đạo nói: “Có người chị em tiếp xúc với Lý Lan hai lần đã phát hiện chị ấy gây nhiễu loạn đời sống hội thánh, có sự phân định về chị ấy, theo lý mà nói thì chị hẳn phải hiểu chị ấy hơn, chẳng lẽ chị không có một chút phân định nào về chị ấy sao?”. Tôi có chút xấu hổ khi thấy những lời nói dối của mình bị nhìn thấu. Nhưng nghĩ đến việc Lý Lan đối xử tốt với mình, tôi vẫn không muốn viết đánh giá về chị ấy. Sau khi lãnh đạo đi rồi, trong lòng tôi thấy không yên, giống như bị một hòn đá lớn đè lên ngực vậy. Một ngày nọ, con gái tôi đi nhóm họp về và bảo tôi rằng: “Dì Lý Lan lúc nhóm họp cứ nói mãi về chuyện trong nhà, quấy nhiễu đến mức chúng con đều không nhóm họp được, anh chị em thông công và vạch trần dì ấy nhiều lần, dì ấy cũng không thay đổi, mọi người đều phản ánh, và không muốn nhóm họp cùng dì ấy”. Nghe con gái nói như vậy, tôi biết Lý Lan vẫn đang gây nhiễu loạn đời sống hội thánh, trong lòng tôi thấy tự trách vô cùng, tôi thầm nghĩ: “Nếu mình viết ra hết những biểu hiện của Lý Lan, thì có lẽ Lý Lan sẽ sớm bị thanh trừ ra khỏi hội thánh, anh chị em sẽ ít bị quấy nhiễu hơn. Nhưng nếu mình phản ánh với lãnh đạo, rồi sau đó Lý Lan biết được, liệu chị ấy có nói mình vong ơn bội nghĩa và vô lương tâm hay không? Sau này mình phải đối diện với chị ấy như thế nào?”. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi rất rối rắm, cuối cùng, tôi vẫn không viết đánh giá về Lý Lan.

Một thời gian sau, các chị em làm công tác thanh lọc nhóm họp với chúng tôi, đột nhiên họ hỏi tôi có hiểu biết gì về Lý Lan không, lúc ấy tôi chột dạ một chút, “Sao chị ấy lại đột nhiên hỏi mình về tình trạng của Lý Lan? Mình nên trả lời như thế nào đây? Nếu mình nói mình hiểu, thì chị ấy sẽ hỏi kỹ về biểu hiện của Lý Lan, nếu mình thành thật trả lời, thì khả năng cao là Lý Lan sẽ bị thanh trừ. Cứ nói mình không hiểu vậy, nhưng lần trước đã nói dối một lần rồi, lần này lại nói dối nữa chẳng phải là lừa gạt một cách trắng trợn sao?”. Lúc đó, trong lòng tôi rất rối rắm, tôi khẩn thiết cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời! Hôm nay người chị em này hỏi con như vậy là có sự cho phép của Ngài, xin Ngài ban cho con thêm sức mạnh để con có thể thực hành lẽ thật”. Cầu nguyện xong, tôi nhớ đến đoạn lời Đức Chúa Trời: “Ai cũng nói rằng họ quan tâm đến gánh nặng của Đức Chúa Trời, bảo vệ chứng ngôn của Hội thánh, ai trong các ngươi đã thực sự quan tâm? Hãy tự hỏi bản thân: ngươi có phải là người đã thể hiện sự quan tâm đến gánh nặng của Đức Chúa Trời không? Ngươi có thể thực hành công chính vì Đức Chúa Trời không? Ngươi có thể đứng lên lên tiếng vì Ta không? Ngươi có thể kiên định thực hành lẽ thật không? Ngươi có đủ dũng cảm để tranh đấu chống lại tất cả những hành vi của Sa-tan không? Ngươi có thể gạt tình cảm sang một bên và vạch trần Sa-tan vì lẽ thật của Ta không? Ngươi có thể để tâm ý của Ta được thỏa mãn nơi ngươi không? Trong thời khắc then chốt nhất, ngươi đã dâng lòng mình chưa? Ngươi có phải là người tuân theo ý chỉ của Ta không? Hãy thường xuyên tự hỏi bản thân, thường xuyên suy nghĩ(Những lời của Đấng Christ buổi ban đầu – Chương 13, Lời, Quyển 1 – Sự xuất hiện và công tác của Đức Chúa Trời). Từng câu hỏi của Đức Chúa Trời xuyên thấu tâm can tôi. Ngài hy vọng tôi có thể quan tâm đến gánh nặng của Ngài và bảo vệ lợi ích hội thánh, nếu thấy có người gây nhiễu loạn đời sống hội thánh thì phải kịp thời vạch trần và phản ánh. Tôi và Lý Lan thường xuyên tiếp xúc, tôi hiểu rất rõ về hành động và hành vi của chị ấy chị ấy từ đầu đến cuối đều không tiếp nhận lẽ thật, lúc nhóm họp thì chỉ nói những chuyện trong nhà, quấy nhiễu đến mức người khác không thể yên tĩnh ăn uống lời Đức Chúa Trời, đã được thông công và chỉ ra nhiều lần, mà chị ấy cũng không hối cải, do đó gây nhiễu loạn đời sống hội thánh nghiêm trọng. Tôi nên thực hành lẽ thật và bảo vệ lợi ích của hội thánh, thành thật phản ánh những tình hình mà mình hiểu rõ, kịp thời thanh lọc Lý Lan ra khỏi hội thánh, để anh chị em có một môi trường yên ổn mà sống đời sống hội thánh, như vậy mới là quan tâm đến tâm ý của Đức Chúa Trời và gánh nặng của Ngài. Thế là tôi đã thành thật nói cho người chị em ấy nghe những biểu hiện trước sau như một của Lý Lan, chị ấy ghi lại từng điều một. Sau khi nói xong, trong lòng tôi cũng cảm thấy bình an và yên ổn. Không lâu sau, Lý Lan bị thanh trừ ra khỏi hội thánh, anh chị em nhóm họp không còn bị quấy nhiễu nữa.

Nhưng sau đó, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút mắc nợ Lý Lan. Sau đó, tôi nói chuyện này với một người chị em, chị ấy thông công cho tôi rằng: “Chị lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ Lý Lan, chủ yếu là do chịu ảnh hưởng của tư tưởng và quan điểm có ơn phải trả”. Chị ấy tìm cho tôi hai đoạn lời Đức Chúa Trời: “Ân trả nghĩa đền là một trong những tiêu chuẩn điển hình trong văn hóa truyền thống Trung Quốc để đánh giá đức hạnh của người ta tốt hay xấu. Một trong những tiêu chuẩn để đánh giá nhân tính người ta tốt hay xấu, đức hạnh như thế nào là xem họ có báo đáp ân huệ hay sự giúp đỡ mà họ nhận được hay không – họ có phải là người biết ân trả nghĩa đền hay không. Trong văn hóa truyền thống Trung Quốc và trong văn hóa truyền thống của nhân loại, con người coi điều này là một tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá đức hạnh. Nếu có người không hiểu được chuyện ân trả nghĩa đền, thì đó là người vong ân phụ nghĩa, bị coi là người không có lương tâm và không đáng giao du, nên bị tất cả mọi người khinh bỉ, phỉ nhổ hoặc vứt bỏ. Mặt khác, nếu người đó hiểu được chuyện ân trả nghĩa đền – nếu họ là người sau khi đã nhận ân huệ và sự giúp đỡ thì không quên ơn mà còn dùng mọi cách có thể để báo đáp, thì họ được coi là người có lương tâm và nhân tính. Nếu ai đó nhận được lợi ích hoặc sự giúp đỡ từ người khác nhưng không biết đền ơn, hoặc chỉ bày tỏ chút lòng biết ơn bằng một câu ‘cảm ơn’, sau đó không bày tỏ thêm gì nữa, thì người kia sẽ nghĩ gì? Trong lòng họ có cảm thấy không thoải mái không? Có phải họ sẽ nghĩ rằng ‘Gã đó không đáng được giúp đỡ, anh ta không phải là người tốt. Nếu đó là cách anh ta đáp lại khi mình đã giúp anh ta nhiều như vậy thì anh ta thật sự không có lương tâm hay nhân tính gì cả, và không đáng để giao du’ không? Nếu gặp lại loại người này lần nữa, liệu họ có còn giúp đỡ người ấy không? Họ sẽ không muốn, ít nhất là như vậy(Mưu cầu lẽ thật là gì (7), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). “Từ cổ chí kim, vô số người đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng, quan điểm và tiêu chí đạo đức ân trả nghĩa đền. Kể cả khi người ban ơn cho họ là kẻ ác hoặc kẻ xấu, khiến họ phải làm những việc ác, việc xấu, họ vẫn làm trái với lương tâm và lý trí của mình, mù quáng nghe theo để đền ơn, dẫn đến nhiều hậu quả bi thảm. Có thể nói rằng nhiều người do bị tiêu chí đạo đức này ảnh hưởng, bị bó buộc, kìm kẹp và trói buộc mà đã mù quáng và sai lầm giữ vững quan điểm đền ơn này, thậm chí còn có thể nối giáo cho giặc. Giờ, thông qua mối thông công này của Ta, các ngươi đã có thể thấy rõ những chuyện này và có thể xác định rằng đây là sự trung thành ngu xuẩn, và rằng hành vi này được coi là không có giới hạn trong việc làm người, đền ơn một cách tùy tiện, không có sự phân biệt, nó vô nghĩa và vô giá trị. Vì người ta sợ bị dư luận khiển trách hoặc bị người khác buộc tội, nên họ miễn cưỡng dùng cả đời mình để đền ơn người khác, thậm chí dùng cả tính mạng mình để báo đáp, đó là cách làm sai lầm và ngu xuẩn. Câu nói ân trả nghĩa đền phát xuất trong văn hóa truyền thống này không chỉ trói buộc tư tưởng của con người mà còn mang đến gánh nặng và phiền phức cho cuộc sống của họ, đồng thời mang đến những đau khổ và gánh nặng quá mức cho gia đình của con người. Nhiều người phải trả rất nhiều cái giá để ân trả nghĩa đền – họ coi ân trả nghĩa đền là một trách nhiệm xã hội hoặc bổn phận của riêng họ, và thậm chí dùng thời gian cả đời để đền đáp ân tình. Họ cho rằng đây là lẽ bất di bất dịch, không thể thoái thác. Quan điểm và cách làm này chẳng phải rất ngu xuẩn và vô lý sao? Nó hoàn toàn phơi bày sự ngu muội và vô tri của con người. Cho dù nói thế nào, câu nói đức hạnh – ân trả nghĩa đền này có thể phù hợp với quan niệm của con người, nhưng không phù hợp với nguyên tắc lẽ thật, không hề ăn nhập với lời Đức Chúa Trời, nó là một quan điểm và cách làm sai lầm(Mưu cầu lẽ thật là gì (7), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Từ trong lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu ra rằng, tôi cứ mãi không muốn viết ra những biểu hiện của Lý Lan là do bị trói buộc và ràng buộc bởi tư tưởng và quan điểm “có ơn phải trả” này. Từ nhỏ, cha mẹ thường dạy tôi rằng làm người thì có ơn phải trả, tôi chỉ nghĩ rằng nếu người ta có ơn với tôi, thì tôi phải tìm cách báo đáp, nếu không làm được thì người ta sẽ chỉ trích sau lưng tôi, nói tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa, cho nên tôi luôn coi việc có ơn phải trả là nguyên tắc làm người của mình. Ở thế gian, tôi cũng sống như vậy, ai đối xử tốt với tôi một chút thì tôi sẽ báo đáp người ta gấp đôi, làng trên xóm dưới đều muốn qua lại với tôi, tôi lại càng cho rằng làm như vậy mới là người có lương tâm, có nhân tính. Sau khi tin Đức Chúa Trời, tôi vẫn sống theo những tư tưởng truyền thống này, vì Lý Lan đã rao truyền phúc âm thời kỳ sau rốt của Đức Chúa Trời cho tôi, giúp đỡ và hỗ trợ tôi khi tôi yếu đuối và tiêu cực, còn giúp tôi chăm sóc con cái, lo liệu việc nhà, nên tôi vô cùng biết ơn Lý Lan. Tôi cảm thấy việc mình có thể làm bổn phận bình thường và có được ngày hôm nay đều là nhờ sự giúp đỡ và thông công của Lý Lan, quên ai cũng được, nhưng không thể quên chị ấy. Thực ra, qua những lần tiếp xúc thường ngày với Lý Lan, tôi đã phát hiện chị ấy luôn xét nét con người và sự việc, căn bản không đón nhận từ Đức Chúa Trời và rút ra bài học, làm bổn phận cũng không để tâm. Khi ăn uống lời Đức Chúa Trời cùng chị ấy, tôi thấy chị ấy chỉ nói một vài chuyện trong nhà, quấy nhiễu đến mức khiến người ta bị mất tập trung, những biểu hiện này cho thấy chị ấy chính là một kẻ chẳng tin, theo nguyên tắc thì đã đủ điều kiện để thanh trừ, tôi nên kịp thời phản ánh với lãnh đạo những biểu hiện của Lý Lan, thanh trừ Lý Lan ra khỏi hội thánh. Nhưng vì còn muốn báo đáp ân tình mà Lý Lan đã dành cho tôi, không để Lý Lan nói tôi vong ân bội nghĩa, tôi chẳng những không phản ánh những biểu hiện của chị ấy, mà còn bao che và dung túng, muốn giữ chị ấy ở lại hội thánh, như vậy chẳng phải là đang bao che cho kẻ chẳng tin sao? Tôi đang hành ác và chống đối Đức Chúa Trời! Hội thánh là nơi dân được Đức Chúa Trời chọn thờ phượng Ngài, cũng là nơi anh chị em thông công lời Đức Chúa Trời, nhưng vì sự quấy nhiễu của Lý Lan mà anh chị em không thể yên tĩnh nghiền ngẫm lời Ðức Chúa Trời, còn tôi, vì để báo đáp cái gọi là ân tình mà đã không vạch trần Lý Lan, tôi như vậy mà là người có lương tâm và nhân tính sao? Tôi thực sự không biết phân biệt thiện ác, không biết đúng sai, khiến Đức Chúa Trời ghê tởm! Nhận thức được những điều này, tôi ân hận và tự trách mình, bèn cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con thấy mình bị tư tưởng và quan điểm truyền thống ‘có ơn phải trả’ này trói buộc quá chặt, đến nỗi trở thành một người chẳng phân biệt được đúng sai, thiện ác. Lạy Đức Chúa Trời! Con sẵn lòng hối cải với Ngài”.

Sau đó, tôi lại đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời: “Phải tiến hành phân biệt quan điểm văn hóa truyền thống ‘Ân trả nghĩa đền’ này. Phần quan trọng nhất là chữ ‘ân’ – ta nên nhìn nhận chữ ‘ân’ này như thế nào? Đây là phương diện và tính chất nào của chữ ‘ân’? Ý nghĩa của việc ‘Ân trả nghĩa đền’ là gì? Người ta phải làm rõ vấn đề này, tuyệt đối không để ‘ân trả nghĩa đền’ kìm kẹp mình, đây là việc hoàn toàn cần thiết đối với bất kỳ ai mưu cầu lẽ thật. ‘Ân’ trong quan niệm của con người là gì? Từ phương diện nhỏ mà nói, ‘ân’ là việc ai đó giúp đỡ ngươi khi ngươi gặp khó khăn. Ví dụ, ai đó cho ngươi bát cơm khi ngươi không có cơm để ăn và đói đến phát hoảng, hoặc một chai nước khi ngươi sắp chết khát, hoặc giúp ngươi đứng dậy khi ngươi ngã và không thể đứng dậy. Đây đều là ân tình. Ân tình lớn là liên quan đến việc ai đó cứu ngươi khi ngươi gặp phải đại nạn – đó là ơn cứu mạng, hoặc ai đó giúp ngươi thoát chết khi ngươi gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng, tương đương với việc cứu mạng ngươi. Đây là một vài trong số những thứ mà người ta cho là ‘ân’. Loại ân tình này vượt xa bất kỳ ân huệ nhỏ nhoi về vật chất nào – đó là đại ân đại đức không thể đo lường bằng tiền bạc hay vật chất. Chỉ nói vài câu cảm ơn đã không thể biểu đạt được lòng cảm kích của con người nữa. Tuy nhiên, đánh giá theo cách này thì có chính xác không? (Thưa, không.) Tại sao lại không? (Thưa, bởi vì cách đánh giá này căn cứ vào văn hóa truyền thống.) Đây là một câu trả lời về mặt đạo lý và lý luận, và mặc dù có vẻ đúng nhưng nó không khớp với thực chất của vấn đề. Vậy thì nên giải thích điều này trong thực tế như thế nào? Hãy suy ngẫm về điều này. Cách đây một thời gian, Ta có nghe nói trên mạng có một video thế này, một người đàn ông đánh rơi chiếc ví mà không biết. Bên cạnh có một chú chó nhìn thấy, nó liền ngậm lấy và đuổi theo anh ta, khi người đàn ông nhìn thấy vậy, anh ta đã đánh con chó vì tưởng nó lấy trộm ví của mình. Thật vô lý, phải không? Phẩm chất đạo đức của người đó còn kém hơn một con chó! Hành động của con chó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của con người. Chỉ có điều con người có tiếng nói, con người sẽ hô: ‘Anh đánh rơi ví kìa!’ nhưng do không nói được nên con chó chỉ im lặng ngậm chiếc ví lên và đuổi theo người đàn ông. Như thế thì, nếu một con chó cũng có thể thực hiện một số hành vi tốt được văn hóa truyền thống đề xướng, vậy nhìn lại loài người xem? Con người sinh ra có lương tâm và lý trí, nên họ càng có khả năng làm những việc này. Chỉ cần là người có lương tri, thì họ có thể thực hiện những loại trách nhiệm và nghĩa vụ này, không cần phải nỗ lực trả giá gì, chỉ là một chuyện đơn giản, làm một việc hữu ích, có lợi cho người khác. Vậy tính chất của chuyện này có thể được gọi là ‘ân’ không? Có thể được nâng lên thành một loại ân tình không? (Thưa, không.) Nếu đã không thể, thì người ta có cần nói về việc báo đáp không? Không cần thiết phải làm thế(Mưu cầu lẽ thật là gì (7), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). “Có lúc Đức Chúa Trời sẽ lợi dụng sự phục vụ của Sa-tan để giúp đỡ con người, nhưng chúng ta phải biết cảm tạ Đức Chúa Trời và không được ân trả nghĩa đền với Sa-tan – đây là vấn đề nguyên tắc. Khi sự cám dỗ kiểu kẻ ác ban ơn xuất hiện, thì trong lòng ngươi đầu tiên phải hiểu rõ ai là người cho ngươi lợi ích, cho ngươi sự giúp đỡ, ngươi đang ở trong tình huống nào, và ngươi có thể đi con đường khác hay không. Trong những trường hợp như thế, ngươi phải xử lý linh hoạt. Nếu Đức Chúa Trời muốn cứu rỗi ngươi, bất kể Ngài mượn sự phục vụ của ai để hoàn thành việc đó, trước hết ngươi nên cảm tạ Đức Chúa Trời và tiếp nhận nó từ Đức Chúa Trời. Ngươi không nên chỉ trả hết ân tình cho con người, càng không nên dâng hiến cuộc đời cho ai đó để tỏ lòng biết ơn. Đây là sai lầm nghiêm trọng. Điều quan trọng là lòng ngươi cảm tạ Đức Chúa Trời, và ngươi tiếp nhận nó từ Ngài(Mưu cầu lẽ thật là gì (7), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Từ trong lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu ra mình nên nhìn nhận ân tình của người khác như thế nào. Cũng như trong hội thánh, khi người ta tiêu cực, yếu đuối hoặc gặp khó khăn, giữa anh chị em sẽ thông công lẽ thật, giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau, đây là trách nhiệm của mỗi một người trong dân được Đức Chúa Trời chọn được Đức Chúa Trời chọn, cũng là yêu cầu của Đức Chúa Trời đối với họ. Khi tôi bị chồng bức bách, Lý Lan có thể thông công lẽ thật và giúp đỡ tôi, đây là trách nhiệm của chị ấy, căn bản không thể gọi là ân tình. Tôi cũng hiểu rằng, việc tôi có thể nghe tiếng của Ðức Chúa Trời và tiếp nhận công tác thời kỳ sau rốt của Ngài, nhìn bề ngoài là Lý Lan rao truyền phúc âm cho tôi, nhưng đằng sau đó đều là sự tể trị và tiền định của Đức Chúa Trời, tôi nên cảm tạ sự ân đãi của Đức Chúa Trời mới phải. Sau khi tin Đức Chúa Trời, tôi không còn bị chồng bức bách mà vấp ngã nữa, còn có thể kiên trì làm bổn phận, đây chẳng phải là công lao của con người nào cả, mà là kết quả đạt được nhờ sự chăm tưới và cung ứng của lời Đức Chúa Trời. Nhưng tôi đã không đón nhận từ Đức Chúa Trời, không cảm tạ Ngài, ngược lại còn đi mang ơn một con người, đây mới là vong ơn bội nghĩa, quá phản nghịch Đức Chúa Trời!

Trong lúc tìm kiếm, tôi lại đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời, và biết mình nên đối đãi với những người từng giúp đỡ mình như thế nào. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Lại có một loại tình huống: Trước kia có người đã giúp đỡ ngươi, có một số ân huệ với ngươi và có ảnh hưởng đến cuộc đời của ngươi hay một số chuyện trọng đại, nhưng nhân tính của họ và con đường họ đi không phù hợp với con đường ngươi đi và sự mưu cầu của ngươi. Hai ngươi không có tiếng nói chung, trong lòng ngươi không thích người này và thậm chí ở một ý nghĩa nào đó có thể nói rằng những mối quan tâm và sự mưu cầu của ngươi và người đó khác nhau, con đường nhân sinh, thế giới quan, nhân sinh quan của hai ngươi khác nhau – hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau. Vậy thì ngươi nên đối đãi và xử lý thế nào đối với sự giúp đỡ họ từng dành cho ngươi? Đây có phải là một tình huống thực tế không? (Thưa, phải.) Vậy ngươi nên làm gì? Đây cũng là tình huống rất dễ xử lý. Sau khi ngươi dành cho họ một số đền đáp về vật chất trong khả năng của mình, nếu con đường các ngươi đi không tương đồng, chí hướng không hợp nhau, không thể đi cùng một con đường, thậm chí không thể làm bạn thì tiếp theo không có cách nào qua lại với nhau được nữa. Nếu không còn cách nào qua lại với nhau nữa thì ngươi sẽ làm thế nào? Giữ khoảng cách với họ. Tuy họ từng có ơn với ngươi, nhưng trong xã hội thì họ bịp bợm và lừa đảo, làm đủ việc xấu xa và ngươi không thích người thế này, nên ngươi hoàn toàn có lý do để lựa chọn cách xa họ. Có người nói: ‘Chẳng phải làm như thế là vô lương tâm sao?’. Đây không phải là vô lương tâm – nếu họ thực sự gặp khó khăn trong cuộc sống, ngươi vẫn có thể giúp họ, nhưng ngươi không được để bị họ kìm kẹp, không được đi theo họ hành ác và làm những việc trái lương tâm. Cũng không cần phải làm trâu làm ngựa cho họ cả đời chỉ vì họ từng giúp ngươi hay có đại ân với ngươi – đó không phải nghĩa vụ của ngươi và họ cũng không xứng đáng được như thế. Ngươi có quyền lựa chọn chung sống, qua lại, thậm chí kết bạn với những người mà ngươi thích, người đúng đắn. Ngươi có thể thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ đối với người này, đây là quyền của ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối giao thiệp và kết bạn với những người mà ngươi không thích, ngươi không cần phải thực hiện bất cứ nghĩa vụ hay trách nhiệm nào với họ – đây cũng là quyền của ngươi. Dù ngươi lựa chọn vứt bỏ người này và từ chối qua lại với họ hoặc từ chối thực hiện bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ nào với họ, thì cũng không tính là sai trái. Làm người thì phải có giới hạn, đối đãi với những người khác nhau thì phải dùng những cách khác nhau. Không được cùng một giuộc với những kẻ ác, tuyệt đối không được nhập bọn với họ, như thế mới là lựa chọn sáng suốt. Đừng để bị ảnh hưởng bởi những yếu tố như ân tình, tình cảm hoặc dư luận xã hội, v.v. đây chính là có lập trường, là có nguyên tắc, và là những gì ngươi nên làm(Mưu cầu lẽ thật là gì (7), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, lòng tôi sáng tỏ hơn nhiều. Làm người thì phải có lập trường, có nguyên tắc, đối với những người đã từng giúp đỡ mình, cũng phải nhìn xem họ đi con đường nào, nếu họ đi con đường đúng đắn, thì khi họ làm việc có chỗ không phù hợp với nguyên tắc lẽ thật, chúng ta phải bao dung, nhẫn nại, thông công lẽ thật và giúp đỡ họ, nếu họ đi theo con đường chống đối Đức Chúa Trời thì phải tố cáo và vạch trần, họ mà không hối cải thì phải xa lánh và vứt bỏ. Giống như chuyện Lý Lan đã từng giúp đỡ tôi, nếu chị ấy gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi hoàn toàn có thể giúp đỡ chị ấy chút ít về mặt vật chất, nhưng bây giờ chị ấy đang gây nhiễu loạn đời sống của hội thánh, đi con đường chống đối Đức Chúa Trời, thì tôi không thể thông đồng làm bậy với chị ấy, mà nên vạch trần chị ấy và bảo vệ lợi ích của hội thánh. Như vậy mới là phân rõ đúng sai, hành động có nguyên tắc.

Chính sự phán xét và vạch rõ của lời Đức Chúa Trời đã giúp tôi kịp thời thay đổi quan điểm sai lầm của mình, không còn bị kìm kẹp bởi tư tưởng và quan điểm truyền thống “có ơn phải trả”, tôi hiểu rằng phải dựa vào lời Đức Chúa Trời để nhìn nhận con người và sự việc thì mới phù hợp với tâm ý Đức Chúa Trời. Tạ ơn Đức Chúa Trời!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger