Cách đối đãi với sự quan tâm và bảo vệ của người cha

16/09/2025

Bởi Cố Niệm, Trung Quốc

Năm 2019, Mục Hy, khi đó mới 18 tuổi, bị Trung Cộng bắt giữ vì rao truyền phúc âm. Cô bị kết án hai năm rưỡi và được trả tự do vào tháng 4 năm 2022. Vừa ra khỏi ga tàu, cô đã thấy cha mình đứng bên lề đường, vẻ mặt u sầu, ánh mắt lo lắng dõi về phía lối ra. Mục Hy cảm thấy vô cùng xúc động, vì đã ba năm rồi cô chưa được gặp cha. Khi còn trong tù, Mục Hy nghe tin bệnh thấp khớp của cha trở nặng. Giờ đây, cô không khỏi lo lắng, tự hỏi liệu sức khỏe của ông đã khá hơn chưa. Nghĩ vậy, Mục Hy vội vã bước nhanh về phía cha mình. Tiến lại gần, cô nhận ra lưng cha đã hơi còng xuống, và khuôn mặt ông hằn rõ vẻ u sầu cùng dấu vết của tuổi tác. Nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng, sống mũi bỗng cay xè, cô vội quay đi để lau nước mắt. Về đến nhà, trong lúc trò chuyện với cha, Mục Hy mới hay biết rằng bao năm qua, ông luôn canh cánh nỗi lo về cô. Khi nhận được thông báo bắt giữ từ sở cảnh sát năm đó, ông không thể tin nổi, cũng chẳng thể chấp nhận sự thật ấy. Đứa con gái 18 tuổi của ông bị bắt giam, ông không biết cảnh sát sẽ hành hạ cô như thế nào. Suốt ngày, ông lo âu đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Chưa kể, nhiều năm lao động vất vả khiến ông mắc bệnh mãn tính, bệnh thấp khớp ở chân ngày càng nghiêm trọng hơn. Ông gần như không thể làm việc nặng, những lúc đau nhức dữ dội thì phải đi tập tễnh, ông sợ rằng nếu mình chết một mình trong nhà thì sẽ không ai hay biết. Mục Hy thấy đôi mắt người cha vốn luôn kiên cường của mình đã đỏ hoe, giọng nói ông nghẹn lại khi kể về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua. Cô cảm thấy đau đớn thấu tim gan, nước mắt không kìm được mà trào ra. Cô nhớ lại năm mình 11 tuổi, mẹ cô vì tin Đức Chúa Trời mà bị cảnh sát truy bắt, phải trốn chui trốn lủi. Chính cha đã một mình chèo chống, vừa làm cha, vừa làm mẹ, chăm sóc và nuôi nấng cô khôn lớn. Cha cô không chỉ làm việc lái xe tải chở hàng, mà còn ra đồng làm việc. Sau khi đã vất vả cả ngày, ông chẳng có lấy chút thời gian để nghỉ ngơi, vì còn phải chăm sóc cho cô con gái nhỏ. Sau này, khi cô rời gia đình đi làm bổn phận, cảnh sát cũng liên tục đến nhà thẩm vấn ông về tung tích của cô. Cha cô đã một mình đối diện với tất cả, nhẫn nhịn trước những ánh mắt lạnh lùng và lời chế giễu từ họ hàng, làng xóm, trong khi lòng ông lúc nào cũng lo lắng cho sự an nguy của vợ con. Nghĩ đến cảnh cha mình ngày nào cũng lủi thủi trong căn nhà lạnh lẽo, trống vắng, chịu đựng cơn đau của bệnh tật mà không ai ở bên để trò chuyện hay chăm sóc, Mục Hy càng thấy mắc nợ cha, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi. Cô nghĩ về việc bản thân đã khôn lớn mà chưa từng đỡ đần được cho cha chút khó khăn cuộc sống nào, lại còn khiến ông phải lo nghĩ về mình. Chẳng phải cô quá bất hiếu hay sao? Mục Hy thầm tự nhủ với bản thân: “Giờ đã về đây rồi, mình phải ở bên cạnh cha, giúp cha vơi bớt nhọc nhằn”. Những ngày sau đó, Mục Hy bắt đầu đi làm kiếm tiền và chăm lo chu đáo cho cha.

Chẳng mấy chốc, nửa năm đã trôi qua, nhưng cảnh sát vẫn theo dõi hành tung của Mục Hy, khiến cô không có cách nào sống đời sống hội thánh hay làm bổn phận, khiến cô cảm thấy trống rỗng và sầu khổ. Một ngày nọ, lãnh đạo hội thánh hỏi cô có sẵn lòng đến nơi khác làm bổn phận không. Mục Hy cảm thấy rất phấn khích, vì cuối cùng cô cũng có thể nhóm họp với anh chị em, ăn uống lời Đức Chúa Trời và làm bổn phận. Cô liền báo tin này với cha, nhưng không ngờ, cha cô bỗng trở nên kích động và nói: “Con nỡ lòng nào lại để cha phải chứng kiến cảnh hai mẹ con rời đi hết lần này đến lần khác như vậy”. Nhìn cha xúc động, Mục Hy cảm thấy đau buồn, và nhận ra mình mắc nợ cha quá nhiều. Cô nghĩ: “Nếu giờ mình rời nhà đi thật, thì chẳng biết bao giờ mới trở về được. Liệu cha có nghĩ rằng sau bao năm nhọc nhằn nuôi nấng, mình lại trở thành đứa con không hề có chữ hiếu không?”. Rồi khi nghĩ đến sức khoẻ của cha, cô lại không nỡ khiến ông đau lòng thêm nữa. Nhưng cô cũng hiểu rằng, nếu không có sự bảo vệ và chăm sóc của Đức Chúa Trời, cô đã chẳng thể sống sót suốt hơn hai năm trong tù, và rằng nếu cô không làm bổn phận của loài thọ tạo thì sẽ trái với lương tâm! Mục Hy cảm thấy rất giằng xé, cuối cùng, cô đã từ bỏ cơ hội làm bổn phận. Khoảnh khắc đưa ra quyết định này, Mục Hy đã thấy vô cùng tội lỗi, nên cô liền ăn uống lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm tâm ý của Ngài.

Trong lúc tìm kiếm, Mục Hy đọc được hai đoạn trong lời Đức Chúa Trời: “Trong việc cha mẹ bị bệnh nặng hoặc gặp phải chuyện gì đại nạn, ngươi không cần phân tích, nghiên cứu quá nhiều, lại càng không nên hao tâm tổn sức vào nó, điều này không có tác dụng. Sinh lão bệnh tử trong cuộc đời con người, gặp phải các loại chuyện lớn chuyện nhỏ, điều này là rất bình thường. Nếu ngươi là người trưởng thành, thì tư tưởng của ngươi nên chín chắn, bình tĩnh tiếp cận đúng đắn với chuyện này: ‘Cha mẹ bị bệnh rồi, có người nói là do nhớ tôi, điều đó có thể sao? Nhớ thì chắc chắn là nhớ, con của mình có ai lại không nhớ? Tôi cũng nhớ họ, nhưng sao tôi không bị bệnh chứ?’. Ai bị bệnh cũng là do nhớ con cái sao? Không phải thế. Vậy cha mẹ gặp phải những chuyện lớn này là sao? Chỉ có thể nói rằng Đức Chúa Trời đã bố trí những chuyện như vậy trong cuộc đời của họ, đó là do bàn tay Đức Chúa Trời sắp đặt, không thể nhấn mạnh nguyên nhân khách quan, lý do khách quan, họ đến tuổi này nên gặp chuyện này, nên mắc bệnh này. Ngươi có ở đó thì họ sẽ tránh được chuyện này sao? Nếu trong số phận của họ, Đức Chúa Trời không an bài họ bị bệnh, vậy thì dù ngươi không ở bên cạnh, họ cũng sẽ không gặp chuyện. Nếu như đời họ đã định trước sẽ gặp phải đại nạn như vậy, vậy ngươi ở bên cạnh có thể có tác dụng gì đây? Họ vẫn không thể tránh thoát, phải không? (Thưa, phải.) … Cha mẹ đều là người trưởng thành, khi ở trong xã hội, họ đã trải qua những đại nạn này đâu phải một hai lần, nếu như Đức Chúa Trời an bài hoàn cảnh để cho họ thoát khỏi những chuyện này, vậy những chuyện này sớm muộn gì cũng tan thành mây khói. Nếu như chuyện này là một kiếp nạn trên con đường cuộc đời họ, họ nhất định phải trải qua, vậy thì việc nên trải nghiệm bao lâu đều do Đức Chúa Trời định đoạt, là việc họ nhất định phải trải nghiệm, họ không thể tránh khỏi(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). “Bất kể ngươi làm gì, nghĩ gì hoặc dự tính gì, những điều đó đều không quan trọng. Quan trọng là liệu ngươi có thể hiểu và thực sự tin rằng hết thảy loài thọ tạo đều nằm trong tay Đức Chúa Trời hay không. Có những bậc cha mẹ có cái phúc đó, có số phận được hưởng niềm vui gia đình và con đàn cháu đống đó. Đây là sự tể trị của Đức Chúa Trời, là phúc lành Đức Chúa Trời ban cho họ. Có những bậc cha mẹ không có số đó, Đức Chúa Trời không an bài điều đó cho họ. Họ không được ban phước để tận hưởng việc có một gia đình hạnh phúc hoặc tận hưởng việc có con cái ở bên. Đây là sự sắp đặt của Đức Chúa Trời và con người không thể cưỡng cầu(Thực tế lẽ thật là gì?, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Khi suy ngẫm về lời Đức Chúa Trời, Mục Hy không khỏi chìm vào trầm tư. Mỗi khi nghĩ đến cảnh cha mình lủi thủi ở nhà một mình suốt bao năm, và những lúc ông lâm bệnh mà không có ai chăm sóc, lòng cô lại tràn ngập cảm giác tội lỗi và mắc nợ cha, cô chỉ muốn ở bên chăm sóc để cha có thể hưởng chút an ủi. Nhưng đọc lời Đức Chúa Trời xong, cô mới hiểu rằng những đau khổ mỗi người phải chịu trong đời, cũng như những bệnh tật, tai hoạ ập đến với họ, tất cả đều đã được Đức Chúa Trời định sẵn, không ai có thể thay đổi được điều đó. Mục Hy nhớ lại lúc còn ở trong tù, khi hay tin bệnh thấp khớp của cha trở nặng, cô lo lắng cho ông vô cùng, không biết ông sẽ phải xoay xở thế nào nếu bệnh tình chuyển nặng mà không có ai chăm sóc. Nhưng lúc đó cô bị giam cầm, chẳng thể chăm sóc cha, tất cả những gì cô có thể làm là cầu nguyện nhiều hơn với Đức Chúa Trời và giao phó cha vào tay Ngài. Sau khi ra tù, cô biết được rằng dù bệnh tình của cha rất nặng, và không có ai chăm sóc, nhưng bệnh thấp khớp của ông đã dần thuyên giảm. Cô nhận ra rằng sức khỏe cũng như sự bình an của người ta đều phụ thuộc vào sự tiền định và tể trị của Đức Chúa Trời, và thấy rằng thuận phục sự sắp đặt và an bài của Ngài, giao phó cha mình cho Ngài mới là có lý trí. Nhận ra điều này, lòng Mục Hy trở nên nhẹ nhõm hơn, không còn quá lo lắng hay day dứt nữa.

Mục Hy muốn đi nơi khác làm bổn phận, nhưng mỗi khi nhìn thấy cha trở về nhà sau một ngày dài làm việc vất vả, nhớ đến việc cha bị cao huyết áp, suốt ngày choáng váng, cô lại thấy giằng xé, nghĩ rằng: “Cha đã chịu biết bao khổ cực để chăm lo cho mình, mình có nên ở lại thêm một thời gian nữa để chăm sóc cha không?”. Nhưng nếu làm vậy, cô sẽ không thể thực hiện bổn phận, rồi sẽ lại thấy tội lỗi về điều đó. Mục Hy thường mang chuyện này đến trước Đức Chúa Trời để cầu nguyện, xin Ngài ban cho cô ý chí để thực hành lẽ thật. Sau đó, cô đọc được một đoạn lời Đức Chúa Trời, qua đó tìm thấy con đường thực hành đúng đắn cho lựa chọn sắp tới của mình. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Hiếu thảo với cha mẹ có phải là lẽ thật không? (Thưa, không.) Hiếu thảo với cha mẹ là điều đúng đắn và tích cực, nhưng tại sao lại nói đó không phải là lẽ thật? (Thưa, bởi vì người ta hiếu thảo với cha mẹ vô nguyên tắc và không thể phân định cha mẹ mình thực sự là kiểu người nào.) Việc người ta nên đối đãi cha mẹ mình như thế nào có liên quan đến lẽ thật. Nếu cha mẹ của ngươi tin vào Đức Chúa Trời và đối xử tốt với ngươi, thì ngươi có hiếu thảo với họ không? (Thưa, có.) Ngươi hiếu thảo như thế nào? Ngươi đối xử với họ khác với đối xử với các anh chị em. Ngươi làm tất cả những gì họ nói, và nếu họ già yếu, thì ngươi ở bên cạnh để chăm sóc họ, điều này cản trở ngươi ra ngoài thực hiện bổn phận của mình. Làm điều này có đúng không? (Thưa, không.) Ngươi nên làm gì những lúc như vậy? Điều này phụ thuộc vào hoàn cảnh. Nếu ngươi vẫn có thể chăm sóc họ trong khi thực hiện bổn phận của ngươi ở gần nhà, và cha mẹ của ngươi không phản đối đức tin của ngươi nơi Đức Chúa Trời, thì ngươi nên hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một người con trai hoặc con gái và giúp đỡ cha mẹ mình làm chút việc. Nếu họ ốm đau, hãy chăm sóc họ; nếu điều gì đó khiến họ phiền muộn, hãy an ủi họ; nếu điều kiện tài chính của ngươi cho phép, hãy mua cho họ những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng vừa túi tiền của mình. Tuy nhiên, ngươi nên chọn làm gì nếu ngươi bận rộn với bổn phận của mình, không có ai chăm sóc cha mẹ ngươi, và họ cũng tin vào Đức Chúa Trời? Ngươi nên thực hành lẽ thật nào? Vì việc hiếu thảo với cha mẹ không phải là lẽ thật, mà chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của con người, vậy thì ngươi nên làm gì nếu nghĩa vụ của ngươi trái với bổn phận của ngươi? (Thưa, phải ưu tiên bổn phận; đặt bổn phận lên hàng đầu.) Nghĩa vụ không nhất thiết là bổn phận của con người. Chọn thực hiện bổn phận là thực hành lẽ thật, trong khi thực hiện nghĩa vụ thì không phải. Nếu có điều kiện thì ngươi có thể thực hiện trách nhiệm hoặc nghĩa vụ này, nhưng nếu hoàn cảnh hiện tại không cho phép thì ngươi nên làm gì? Ngươi nên nói: ‘Tôi phải thực hiện bổn phận của mình – đấy là thực hành lẽ thật. Hiếu thảo với cha mẹ là sống theo lương tâm và không đạt tới việc thực hành lẽ thật’. Do đó, ngươi nên ưu tiên bổn phận của mình và tuân giữ bổn phận đấy. … Đâu là lẽ thật: hiếu thảo với cha mẹ hay thực hiện bổn phận? Dĩ nhiên, thực hiện bổn phận mới là lẽ thật. Việc thực hiện bổn phận trong nhà Đức Chúa Trời không đơn thuần là hoàn thành nghĩa vụ và làm những điều phải làm. Đó là thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo. Ở đây có sự ủy thác của Đức Chúa Trời; đó là nghĩa vụ của ngươi, trách nhiệm của ngươi. Đây mới là trách nhiệm thực sự, là hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của ngươi trước Đấng Tạo Hóa. Đây là yêu cầu của Đấng Tạo hóa đối với con người, và là một vấn đề trọng đại trong đời. Còn việc hiếu thảo với cha mẹ chỉ đơn thuần là trách nhiệm và nghĩa vụ của con cái. Chắc chắn việc này không do Đức Chúa Trời ủy thác, và càng không phù hợp với yêu cầu của Đức Chúa Trời. Do đó, giữa việc hiếu thảo với cha mẹ và thực hiện bổn phận thì không còn nghi ngờ gì nữa, việc thực hiện bổn phận, và chỉ một mình việc đó, mới là thực hành lẽ thật. Thực hiện bổn phận với tư cách một loài thọ tạo là lẽ thật, và đó là bổn phận bắt buộc(Thực tế lẽ thật là gì?, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Qua lời Đức Chúa Trời, Mục Hy hiểu rằng có hiếu với cha mẹ là điều tích cực, là trách nhiệm của một người con, nhưng đây chỉ là điều mà một người có nhân tính bình thường nên làm, chứ không phải là thực hành lẽ thật. Chỉ có làm bổn phận của loài thọ tạo mới là thực hành lẽ thật. Khi bổn phận không xung đột với việc hiếu kính bậc sinh thành, thì cô nên hết lòng chăm sóc cho cha, trò chuyện với ông nhiều hơn để giúp ông vơi bớt lo lắng, vì đây là trách nhiệm của một người con. Nhưng khi cần làm bổn phận và không thể ở bên cha để chăm sóc ông, thì cô phải giao phó cha mình cho Đức Chúa Trời. Là loài thọ tạo, trách nhiệm và nghĩa vụ của cô là làm tốt bổn phận và hoàn thành sứ mạng của mình. Đây mới là thực hành lẽ thật, là điều cô phải làm. Mục Hy chợt nhớ đến hai năm rưỡi mình đã trải qua trong tù. Trong lúc đau khổ và bất lực, cô đã gặp được một người chị em, hai người đã có cơ hội giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau và cùng thông công về lời Đức Chúa Trời. Chính nhờ sự khai sáng và dẫn dắt từ lời Đức Chúa Trời mà cô đã dần dần vượt qua quãng thời gian đó. Mục Hy cảm nhận được Đức Chúa Trời đã chăm sóc, bảo vệ, ban cho cô quá nhiều ân điển, và nếu cô đặt tình cảm xác thịt lên trên bổn phận của mình, thì đó thật sự là phản nghịch. Nhận ra điều này, Mục Hy cầu nguyện và giao phó mọi lo lắng, bận tâm của mình cho Đức Chúa Trời. Cô hoàn thành những việc cần làm trong nhà, sau đó mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, thuốc men, và những thứ cần thiết khác cho cha mình. Sau đó, cô nói chuyện với cha rồi lên đường đến nơi khác để làm bổn phận.

Về sau, Mục Hy nghe được những lời chứng trải nghiệm của các anh chị em về cách đối đãi với cha mẹ, điều này thúc đẩy cô ngẫm nghĩ lại. Cô nghĩ về việc cha đã gánh vác cả hai vai trò của cha và mẹ để nuôi dưỡng cô từ nhỏ, đã hy sinh quá nhiều vì cô. Mục Hy cảm thấy mình mắc nợ cha quá nhiều, mỗi khi không thể ở bên chăm sóc cha, cô lại thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người con, cảm thấy mắc nợ cha và cắn rứt lương tâm. Hiện tại, việc phải xa nhà làm bổn phận thường xuyên kìm kẹp cũng như ảnh hưởng đến tình trạng của cô, và cô muốn tìm cách để giải quyết vấn đề này. Trong quá trình tìm kiếm và suy ngẫm, cô đọc được đoạn lời Đức Chúa Trời sau đây: “Thế giới ngoại đạo có một câu nói gì mà ‘Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi’, còn có câu nói ‘Con người bất hiếu thì không bằng cầm thú’, những câu nói này cao cấp biết bao! Thực ra, những hiện tượng như ‘Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi’ mà họ nói thực sự là có, là sự thật, nhưng đó chỉ là hiện tượng trong thế giới sinh vật mà thôi, là một loại quy luật mà Đức Chúa Trời đặt ra cho mọi loại sinh vật mà thôi. Mọi loại sinh vật bao gồm cả con người đều đang tuân theo loại quy luật này, và điều này càng chứng thực rằng mọi loại sinh vật là do Đức Chúa Trời tạo ra, quy luật này không có bất kỳ sinh vật nào có thể phá vỡ, không có bất kỳ sinh vật nào có thể vượt lên trên nó. Ngươi xem, sư tử, hổ đều là động vật ăn thịt tương đối hung tàn, nhưng trước khi con non chưa trưởng thành, chúng vẫn đang nuôi dưỡng, thì chúng sẽ không cắn, đây chính là bản năng của động vật. Cho dù là loại động vật nào, cho dù hung tàn hay dịu dàng hiền lành, thì đều có bản năng này, mọi loại sinh vật, kể cả nhân loại, đều phải tuân theo một loại bản năng như vậy, một loại quy luật như vậy mới có thể tiếp tục sinh sôi. Nếu như các loại sinh vật không tuân theo quy luật này, hoặc là không có quy luật này, không có bản năng này, thì sẽ không thể tiếp tục sinh sôi, chuỗi thức ăn sẽ không tồn tại, thế giới này cũng sẽ không tồn tại. Phải vậy không? (Thưa, phải.) Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi, điều này chính là minh chứng cho thấy thế giới sinh vật đang tuân theo một loại quy luật như vậy, mọi loại sinh vật đều có loại bản năng này, sau khi sinh ra và nuôi dưỡng đời sau, con non trước khi trưởng thành đều lớn lên dưới sự che chở, nuôi dưỡng của giống cái hoặc giống đực. Các loại sinh vật đều có thể thực hiện trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ đối với đời sau của mình, tận tâm tận trách nuôi dưỡng đời sau của mình, huống chi là con người, con người được nhân loại gọi là động vật bậc cao, nếu như không thể tuân theo loại quy luật này, nếu như không có loại bản năng này, vậy nhân loại còn không bằng động vật. Vì vậy, cho dù trong thời gian nuôi dưỡng ngươi, cha mẹ đã chăm sóc ngươi thế nào và thực hiện bao nhiêu trách nhiệm, thì họ chỉ đang làm một việc nên làm trong phạm vi năng lực của một con người thọ tạo, đó là bản năng của họ. … Còn có một số động vật đặc biệt, như hổ, sư tử, chúng nó đến khi trưởng thành liền tách ra khỏi cha mẹ, thậm chí những con đực còn trở thành đối thủ của nhau, nên cắn thì cắn, nên tranh thì tranh, nên đấu thì đấu, rất bình thường, đây là quy luật. Chúng không nói chuyện tình cảm, cũng không sống trong tình cảm như nhân loại, luôn muốn báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ, luôn lo mình không hiếu thuận với cha mẹ thì sẽ bị người khác khiển trách, chửi rủa, bị người khác chỉ trích sau lưng. Trong thế giới động vật không có những câu nói này. Tại sao con người có thể có những câu nói này? Bởi vì trong xã hội, trong các nhóm người có đủ loại tư tưởng và dư luận sai lầm, con người sau khi bị những tư tưởng và dư luận sai lầm này ảnh hưởng, gặm nhấm, ăn mòn, con người liền có cách diễn giải, xử lý khác nhau đối với mối quan hệ giữa con cái và cha mẹ, cuối cùng coi cha mẹ như chủ nợ của mình, cả đời trả thế nào cũng không hết. Thậm chí có người cha mẹ đã chết, nhưng bởi vì từng làm một việc khiến cha mẹ không vui, không được như ý nguyện mà cả đời họ cảm thấy áy náy, cảm thấy hổ thẹn với ân tình của cha mẹ. Ngươi nói xem, làm vậy có thừa thãi không? Con người sống trong tình cảm, chỉ có thể bị các loại tư tưởng đến từ tình cảm quấy nhiễu. Con người sống trong hoàn cảnh bị những tư tưởng của nhân loại bại hoại bao phủ, sẽ bị các loại tư tưởng sai lầm quấy nhiễu, cho nên con người sống rất mệt mỏi, không đơn giản như những sinh vật khác. Nhưng ngày nay, nhờ vào công tác của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời đã bày tỏ lẽ thật để cho con người biết chân tướng của tất cả những sự thật này, để cho con người hiểu được lẽ thật, khi con người hiểu được lẽ thật rồi, những quan điểm tư tưởng sai lầm này sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi nữa, ngươi cũng không còn để những quan điểm và tư tưởng sai lầm chỉ đạo ngươi trong cách xử lý mối quan hệ với cha mẹ, ngươi sẽ sống nhẹ nhõm hơn(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Mục Hy suy ngẫm về lời Đức Chúa Trời và cảm thấy được khai sáng. Thì ra, muôn loài sinh vật đều có thể chăm sóc tận tình và nuôi dưỡng con cái của chúng một cách có trách nhiệm. Đây là quy luật và phép tắc do Đức Chúa Trời đặt ra cho mọi sinh vật sống, là bản năng mà Ngài ban cho chúng. Cũng như những con hổ và sư tử hung dữ, khi con non còn nhỏ và chưa thể tự sinh tồn, chúng chu đáo nuôi dưỡng và bảo vệ con, tìm thức ăn cho con, cố gắng hết sức để tạo ra một môi trường an toàn, thoải mái cho con trưởng thành. Nếu chúng không tuân theo nguyên tắc sinh tồn này, không chăm sóc và nuôi dưỡng con sau khi sinh, thì thế hệ tiếp theo sẽ không thể tồn tại, và sự tuần hoàn của sự sống trong khắp thế giới động vật sẽ sụp đổ. Con người cũng không phải ngoại lệ. Trước khi con cái có thể tự lập, cha mẹ tận tâm nuôi nấng và chăm sóc chúng, thậm chí chịu nhiều gian khổ để làm điều đó. Thực chất, họ chỉ đang thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình với tư cách là cha mẹ, tuân theo quy luật sinh tồn mà Đức Chúa Trời đã định cho muôn loài, điều này không thể được xem là ân tình. Mục Hy cũng nghĩ đến việc từ khi còn nhỏ, trường học và gia đình đều dạy rằng “Con người bất hiếu thì không bằng cầm thú”. Điều này ngụ ý rằng, nếu như động vật khi lớn lên đều báo đáp cha mẹ, thì con người càng phải hiếu thảo hơn và đền đáp công ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng mình. Nếu không làm được điều này thì đó là kẻ thiếu nhân tính, không có tình cảm của con người. Do chịu sự giáo dục này từ nhỏ, Mục Hy luôn xem trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi dưỡng của cha mình là ân tình, xem cha mình như chủ nợ. Mỗi khi nghĩ đến việc không thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, cô lại thấy tội lỗi, tự trách trong lòng, cho rằng mình thiếu lương tâm. Dù biết rằng bổn phận là chức trách mà mình nên hoàn thành với tư cách loài thọ tạo, nhưng cô vẫn bị quan điểm sai lầm này trói buộc và ràng buộc, sẵn sàng vứt bỏ cơ hội làm bổn phận và mưu cầu lẽ thật. Như vậy chính là cô đang phản nghịch và phản bội Đức Chúa Trời! Mục Hy nhận ra rằng thật đáng thương khi không có cái nhìn đúng đắn về mọi chuyện, hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là điều tích cực, đâu là điều tiêu cực. Cô hiểu ra rằng sự sống của cô là do từ Đức Chúa Trời ban cho, nếu không có sự tiền định và tể trị của Ngài, thì cô thậm chí còn chẳng thể có mặt trên đời, chứ đừng nói đến việc lớn lên một cách an toàn. Việc cô được sinh ra trong gia đình này và nhận được sự chăm sóc tận tâm của cha mình cũng là một phần trong sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời. Cô nên cảm tạ sự ân đãi của Đức Chúa Trời, thay vì cảm thấy mắc nợ bất kỳ ai. Nhận ra điều này, Mục Hy cầu nguyện với Đức Chúa Trời: “Lạy Đức Chúa Trời, con đã bị những tư tưởng truyền thống sai lầm trói buộc bao năm qua, luôn xem trách nhiệm của cha mình là ân tình. Điều này khiến con cảm thấy bị kìm kẹp, tự trách khi không thể chăm sóc ông, và còn lơ là bổn phận của mình. Lạy Đức Chúa Trời, con không muốn phản nghịch Ngài nữa. Con muốn hối cải với Ngài”.

Rồi Mục Hy đọc được một đoạn khác trong lời Đức Chúa Trời: “Đầu tiên, đa số mọi người chọn rời xa gia đình để thực hiện bổn phận một mặt là vì những hoàn cảnh khách quan tổng thể, khiến họ nhất định phải rời xa cha mẹ; họ không thể ở bên cạnh cha mẹ để chăm sóc và bầu bạn. Không phải họ tình nguyện chọn rời xa cha mẹ; đây là lý do khách quan. Mặt khác, nói một cách chủ quan, ngươi ra ngoài thực hiện bổn phận không phải vì ngươi muốn rời xa cha mẹ và trốn tránh trách nhiệm, mà vì Đức Chúa Trời kêu gọi ngươi. Để phối hợp với công tác của Đức Chúa Trời, tiếp nhận lời kêu gọi của Ngài, và thực hiện bổn phận của một loài thọ tạo, ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài rời xa cha mẹ; không thể ở bên cạnh để bầu bạn và chăm sóc họ. Ngươi không rời xa họ để trốn tránh trách nhiệm, có đúng không? Rời xa họ để trốn tránh trách nhiệm so với chấp nhận lời kêu gọi của Đức Chúa Trời, buộc phải rời xa họ ra ngoài thực hiện bổn phận – chẳng phải tính chất của hai chuyện này khác nhau hay sao? (Thưa, phải.) Nội tâm ngươi có những bận lòng và những nhớ nhung đối với cha mẹ chứ không phải ngươi vô cảm. Nếu như hoàn cảnh khách quan cho phép ngươi vừa có thể ở lại bên cạnh họ, vừa có thể thực hiện bổn phận, thì ngươi sẵn lòng ở lại bên cạnh họ, thường xuyên chăm sóc cuộc sống của họ và thực hiện trách nhiệm của ngươi. Nhưng vì những hoàn cảnh khách quan, ngươi phải rời xa họ; ngươi không thể ở bên cạnh họ nữa. Không phải ngươi không muốn thực hiện trách nhiệm của một đứa con, mà là ngươi không thể làm được. Chẳng phải hai việc này khác nhau về tính chất ư? (Thưa, phải.) Nếu ngươi rời xa gia đình để trốn tránh việc hiếu thuận và thực hiện trách nhiệm, thì đó là bất hiếu và vô nhân tính. Cha mẹ ngươi nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, nhưng ngươi lại khao khát cánh cứng rồi nhanh chóng dọn ra ở riêng. Ngươi không muốn nhìn thấy cha mẹ, không muốn quan tâm khi nghe họ gặp phải khó khăn. Kể cả có điều kiện cũng không quan tâm họ, mà cứ giả vờ không nghe thấy và mặc kệ người khác muốn nói gì về mình, đấy chính là không muốn thực hiện trách nhiệm, đấy chính là bất hiếu. Đó có phải là trường hợp hiện tại không? (Thưa, không.) Nhiều người đã rời xa huyện, thành phố, tỉnh và thậm chí quốc gia của mình để thực hiện bổn phận; họ đã rời xa quê hương của mình. Hơn nữa, họ không tiện giữ liên lạc với gia đình vì những lý do khác nhau. Thỉnh thoảng họ hỏi thăm về tình hình hiện tại của cha mẹ từ những người đồng hương và cảm thấy an tâm khi nghe nói cha mẹ vẫn khỏe mạnh và sống tốt. Thực ra, không phải ngươi bất hiếu; ngươi chưa tới mức vô nhân tính, tới mức mà ngươi không muốn chăm sóc cha mẹ hay thực hiện trách nhiệm với họ. Nhưng vì nhiều lý do khách quan khác nhau mà ngươi phải lựa chọn như vậy, nên không phải ngươi bất hiếu. … Vậy nên nói chung, con người có cảm giác trong lương tâm về những trách nhiệm mà họ nên thực hiện đối với cha mẹ. Bất kể cảm giác này mang lại thái độ như thế nào đối với cha mẹ, là bận tâm hay là lựa chọn ở bên cạnh họ, thì tóm lại, người ta không nên có mặc cảm tội lỗi hay cắn rứt lương tâm vì không thể thực hiện trách nhiệm đối với cha mẹ do những hoàn cảnh khách quan tác động. Những vấn đề này, và những vấn đề tương tự, không nên trở thành sự nhiễu loạn trong cuộc sống của người tin Đức Chúa Trời; nên buông bỏ chúng. Khi nói đến những chủ đề liên quan tới việc thực hiện trách nhiệm đối với cha mẹ, người ta nên có những hiểu biết chính xác này, không nên bị kìm kẹp nữa(Cách mưu cầu lẽ thật (16), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Từ lời Đức Chúa Trời, Mục Hy hiểu rằng việc cô không thể ở nhà chăm sóc cha không phải là bất hiếu, bởi lẽ không phải cô không muốn làm tròn trách nhiệm chăm lo và ở bên cha, mà là do sự bức hại và bắt bớ của Trung Cộng đã buộc cô phải rời xa gia đình. Hơn nữa, với tư cách là loài thọ tạo, cô phải thực hiện bổn phận và hoàn thành trách nhiệm cũng như nghĩa vụ được giao. Mục Hy nghĩ đến các thánh đồ qua các thời đại, họ đã rời bỏ cha mẹ, gia đình để đi khắp nơi loan truyền, công tác để làm chứng và rao truyền phúc âm của Đức Chúa Jêsus. Cuối cùng, họ đã giúp cho phúc âm của Đức Chúa Jêsus được loan truyền khắp thế gian, giúp nhiều người có cơ hội nhận được sự cứu rỗi của Chúa. Sự dâng mình và hy sinh của họ là việc lành và nghĩa cử, cũng là sự nghiệp chính nghĩa nhất. Hiện tại là thời điểm then chốt để mở rộng phúc âm của vương quốc, vẫn còn rất nhiều người mong chờ sự xuất hiện của Ngài đang sống trong bóng tối và chưa từng được nghe tiếng của Đức Chúa Trời. Mục Hy hiểu rằng cô nên góp phần vào công tác mở rộng phúc âm. Hiểu được như vậy, Mục Hy cảm thấy được giải thoát và nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn sống trong cảm giác mắc nợ cha, mà càng hết lòng làm bổn phận của mình hơn nữa.

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Sau khi bố tôi bị khai trừ

Bởi Isabella, PhápCách đây vài năm, tôi đang thực hiện bổn phận xa nhà thì bất ngờ nhận được tin bố tôi bị xác định là kẻ hành ác và bị...

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger