Làm tròn bổn phận là sứ mạng mà Đức Chúa Trời ủy thác

16/09/2025

Bởi Tình Thiên, Trung Quốc

Gia cảnh nhà tôi vốn không khá giả. Hồi tôi còn nhỏ, bố tôi đã phải đi làm ăn xa để kiếm tiền nuôi tôi và em trai ăn học. Bố sống rất tằn tiện, đến nỗi bị bệnh cũng không nghỉ ngơi. Từ khi còn nhỏ dại, tôi đã cảm thấy bố phải chịu rất nhiều khổ cực để nuôi nấng chúng tôi, nên tự nhủ rằng lớn lên nhất định phải thật hiếu thảo với bố. Lúc đó, dù còn nhỏ tuổi, tôi cũng cố gắng làm những việc trong khả năng của mình để đỡ đần bố mẹ, nào là giặt giũ, nấu cơm, rồi trông em trai. Hàng xóm ai cũng khen tôi: “Con bé này thật hiểu chuyện và siêng năng!”. Lớn lên, mỗi tháng lĩnh lương, tôi chỉ giữ lại một ít tiền tiêu vặt, còn lại đều đưa hết cho bố mẹ. Tôi cũng thường mua quần áo, đồ ăn thức uống và các vật dụng cần thiết khác cho bố mẹ. Có lúc, bố tôi mặc bộ quần áo mới do tôi mua, rồi vui vẻ khoe với họ hàng, làng xóm: “Xem này, con gái tôi mua cho đấy!”. Nhìn bố mẹ vui như vậy, lòng tôi cũng thấy vui lây.

Năm 2009, tôi tin Đức Chúa Trời và sau đó đã thực hiện bổn phận trong hội thánh. Lúc đó, nơi tôi thực hiện bổn phận ở gần nhà nên tôi có thể thường xuyên về thăm bố mẹ. Đến năm 2013, cảnh sát Trung Cộng phát hiện tôi tin Đức Chúa Trời nên đã đến nhà để bắt tôi, và từ đó tôi không thể về nhà được nữa. Tháng 11 năm 2017, tôi nghe tin bố bị tai nạn xe, gãy cổ tay. Nghe tin này, tôi đứng ngồi không yên, chỉ muốn về nhà thăm bố ngay. Tôi còn nghe nói người tài xế gây tai nạn không chịu nhận trách nhiệm, còn phải đưa nhau ra tòa. Tôi lo lắm, nghĩ bụng: “Em trai không có ở nhà, một mình mẹ vừa phải chăm sóc bố, vừa phải đối mặt với những chuyện này, liệu mẹ có chịu nổi không? Nếu mình ở nhà thì còn có thể phụ giúp chăm sóc bố, đằng này nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà mình lại không thể san sẻ chút khó khăn nào cùng bố mẹ”. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ, thực sự muốn về nhà chăm sóc bố, nhưng lại sợ bị bắt nên không dám tùy tiện trở về. Nhưng tôi lại nghĩ: “Bố nằm viện mà mình không về thăm, lỡ họ hàng, bạn bè biết được thì chẳng phải họ sẽ mắng mình là kẻ thiếu nhân tính, vô lương tâm sao?”. Lòng tôi rối bời, chỉ một lòng muốn về nhà. Thế là tôi làm thêm giờ để hoàn thành công tác trong tay, và vào ngày 29 tháng Chạp, tôi đã liều mình trở về nhà.

Tôi về đến nhà, thì bố đã xuất viện rồi. Thấy bố hồi phục khá tốt, tảng đá trong lòng tôi mới được trút xuống. Bố tôi rất vui khi thấy tôi, nhưng chẳng bao lâu sau, gương mặt ông lại trĩu nặng ưu tư, vì chỉ vài tiếng trước, cảnh sát đã gọi điện yêu cầu ông về quê để tìm hiểu về chuyện tôi tin Đức Chúa Trời. Đối mặt với sự quấy rối của cảnh sát, cả nhà tôi đều cảm thấy rất bức bối và bất lực. Sau khi bố đi, mẹ kể với tôi rằng mỗi năm đồn cảnh sát đều gọi điện cho nhà tôi mấy lần để hỏi thăm tung tích của tôi, họ còn thường xuyên đến nhà ông bà nội để quấy rối. Mẹ còn nói rằng mỗi dịp lễ Tết, cảnh sát đều hỏi xem tôi có về nhà không. Nghe mẹ kể, tôi cảm thấy rất phẫn nộ. Không ngờ từ khi tôi rời nhà đến nay đã mấy năm mà cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm tôi, ngay cả dịp Tết cũng quấy rối bố mẹ tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng hơi sợ cảnh sát sẽ đến nhà bắt mình, nên hai ngày ở nhà, lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Tôi muốn đợi bố về để gặp ông lần nữa, nhưng đến ngày thứ ba mà vẫn chưa thấy ông về. Lòng tôi rất bất an, cảm thấy ở nhà thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm, nên tôi vội vàng rời đi. Về đến nơi thực hiện bổn phận, nghĩ lại chuyện đã xảy ra ở nhà, lòng tôi không sao bình yên được. Tôi nghĩ: “Con cái nhà người ta, đến Tết đều về thăm bố mẹ, mua cho họ chút đồ tẩm bổ, cùng bố mẹ hàn huyên tâm sự. Còn mình, khó khăn lắm mới về được một chuyến mà cũng không thể ở bên bố mẹ thêm chút nào, lại còn để họ vì mình mà bị cảnh sát quấy rối. Không biết lần này bố về, cảnh sát sẽ đối xử với ông thế nào”. Lòng tôi rất buồn. Dù vẫn đang thực hiện bổn phận, nhưng mỗi khi nghĩ đến bố mẹ, lòng tôi lại bị nhiễu loạn.

Sau đó, tôi đọc được một đoạn lời của Đức Chúa Trời, và tình trạng của tôi mới có chút chuyển biến tốt. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Có những bậc cha mẹ có cái phúc đó, có số phận được hưởng niềm vui gia đình và con đàn cháu đống đó. Đây là sự tể trị của Đức Chúa Trời, là phúc lành Đức Chúa Trời ban cho họ. Có những bậc cha mẹ không có số đó, Đức Chúa Trời không an bài điều đó cho họ. Họ không được ban phước để tận hưởng việc có một gia đình hạnh phúc hoặc tận hưởng việc có con cái ở bên. Đây là sự sắp đặt của Đức Chúa Trời và con người không thể cưỡng cầu. Bất kể thế nào, xét cho cùng, trong chuyện hiếu thảo, ít nhất con người phải có tâm thái thuận phục. Nếu hoàn cảnh cho phép và có điều kiện làm được, thì ngươi có thể hiếu thảo với cha mẹ. Nếu hoàn cảnh không cho phép và ngươi không có điều kiện, thì đừng cố cưỡng cầu – đây gọi là gì? (Thưa, là thuận phục.) Đây gọi là thuận phục. Do đâu mà có sự thuận phục này? Cơ sở cho sự thuận phục là gì? Cơ sở đó chính là việc hết thảy những sự này đều do Đức Chúa Trời an bài và tể trị. Dù có muốn con người cũng không thể lựa chọn, họ không có quyền lựa chọn, và họ nên thuận phục. Khi ngươi cảm thấy con người nên thuận phục và mọi sự đều do Đức Chúa Trời sắp đặt, chẳng phải ngươi sẽ cảm thấy bình thản hơn trong lòng sao? (Thưa, phải.) Khi đó lương tâm ngươi có còn cắn rứt nữa không? Lương tâm ngươi sẽ không còn cảm thấy luôn cắn rứt, và ý nghĩ không hiếu thảo với cha mẹ sẽ không còn nắm thế chủ đạo trong ngươi nữa. Thỉnh thoảng, ngươi có thể vẫn còn suy nghĩ về điều đó vì đây là chút suy nghĩ bình thường hoặc bản năng trong nhân tính, không ai tránh được(Thực tế lẽ thật là gì?, Lời, Quyển 3 – Những cuộc trò chuyện bởi Đấng Christ của thời kỳ sau rốt). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi mới hiểu ra, việc bố mẹ được hưởng bao nhiêu phúc từ con cái trong đời này, hay phải chịu bao nhiêu khổ cực vì con cái, tất cả đều do Đức Chúa Trời định sẵn. Có những bậc cha mẹ được con cái ở bên bầu bạn suốt đời và hưởng hạnh phúc gia đình, trong khi những người khác lại không được như vậy. Tất cả những điều này đều nằm trong sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời. Như lần bố tôi bị tai nạn xe, ban đầu người tài xế gây tai nạn không chịu nhận trách nhiệm, nhưng không ngờ lại có một nhà báo đi ngang qua và đưa tin về vụ tai nạn. Sau đó, mẹ tôi lại tình cờ gặp được một luật sư trong bệnh viện, người này đã tình nguyện giúp đỡ vụ kiện, thế là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Điều này giúp tôi nhận ra rằng những gì bố mẹ trải qua trong cuộc đời, bao nhiêu phúc họ được hưởng và bao nhiêu khổ cực họ phải chịu đựng, đều đã được Đức Chúa Trời định sẵn từ trước. Những điều này không liên quan gì đến việc con cái có ở bên cạnh hay không. Tôi nên nhìn nhận mọi việc dựa trên lời Đức Chúa Trời, giao phó bố mẹ vào tay Ngài, thuận phục sự tể trị của Ngài và làm tốt bổn phận của mình. Đây mới là lựa chọn khôn ngoan. Tôi cũng nghĩ, lần này về thăm nhà, ngoài việc an ủi bố mẹ một chút về mặt tình cảm, tôi cũng chẳng thể làm gì khác cho họ. Ngược lại, nếu tôi bị bắt ở nhà, không những không thể thực hiện bổn phận mà còn gây tổn hại đến sự sống của chính mình, bố mẹ thấy tôi bị bắt sẽ càng thêm đau khổ, buồn rầu. Sau này, khi gặp chuyện, tôi phải cầu nguyện và tìm kiếm Đức Chúa Trời nhiều hơn, không được hành động theo tình cảm nữa.

Một hôm vào tháng 8 năm 2023, tôi nhận được thư của em trai, nói rằng bố tôi bị bệnh mạch vành từ hai năm trước. Ông luôn sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ đột ngột ra đi mà không được gặp tôi lần cuối. Em trai còn nói bố tôi đã bị trầm cảm, ông luôn nghi ngờ tôi đã bị cảnh sát bắt và tra tấn, và thường mơ thấy tôi gặp chuyện không may. Ông thường nói với cả nhà rằng ông rất nhớ tôi, vừa nói vừa khóc. Đọc thư xong, đầu óc tôi trống rỗng, không thể tin nổi người được miêu tả trong thư lại là bố tôi. Tôi nghĩ: “Bố mình trước giờ vẫn khỏe mạnh. Sao lại đột nhiên vừa bị bệnh tim vừa bị trầm cảm được chứ? Mỗi lần nhắc đến mình là bố lại khóc, luôn miệng nói nhớ mình. Phải chăng bệnh của bố là do lo lắng cho mình mà ra? Phải chăng vì bố luôn lo sợ cho mình nên mới bị trầm cảm?”. Tim tôi như tan nát, nước mắt chực trào ra. Tôi nghĩ đến việc bố mẹ đã vất vả nuôi nấng tôi nên người, thật không dễ dàng gì. Tôi chẳng những không chăm sóc được cho họ, mà còn khiến họ bị Trung Cộng quấy rối, phải lo lắng và sống trong sợ hãi vì tôi, đến nỗi bố tôi còn bị trầm cảm. Họ hàng, bạn bè chắc chắn sẽ mắng tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa, không có lương tâm. Lương tâm tôi vô cùng cắn rứt. Tôi lại nghĩ, bệnh tim mạch vành nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng, căn bệnh này kỵ nhất là bị kích động mạnh. Bố tôi cứ lo lắng cho tôi như vậy, tâm trạng không tốt, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào! Nếu ông cứ trầm cảm như thế này, thì có thể nào sẽ mất đi sự tỉnh táo không? Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi, cảm giác đau đớn như bị dao cứa vào tim. Tôi thậm chí còn nghĩ: “Nếu ngày đó không được chọn làm lãnh đạo, mình đã không phải thường xuyên ra ngoài nhóm họp, cũng sẽ không bị cảnh sát theo dõi và truy bắt. Nếu vậy, mình đã không phải rời nhà, khi bố mẹ ốm đau, mình còn có thể ở bên chăm sóc, và bố cũng sẽ không vì lo lắng và nhớ nhung mình mà bị trầm cảm”. Hai ngày sau đó, tôi chìm trong cảm giác tội lỗi với bố mẹ, tình trạng sa sút thậm tệ, không còn tâm trí để thực hiện bổn phận. Đôi khi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Nếu mình về nhà, để bố thấy mình vẫn ổn, có lẽ tâm trạng ông sẽ tốt hơn và bệnh tình cũng sẽ mau chóng hồi phục”. Những suy nghĩ này khiến lòng tôi rối bời. Trong cơn đau khổ, tôi đến trước Đức Chúa Trời và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời, con biết những chuyện như thế này xảy ra đều có sự cho phép của Ngài, con nên tìm kiếm tâm ý của Ngài. Nhưng con bị tình cảm kìm kẹp, luôn lo lắng cho bố mẹ, con rất đau khổ. Xin Ngài dẫn dắt con tìm kiếm lẽ thật để thoát khỏi sự kìm kẹp của tình cảm”.

Sau đó, tôi đọc được lời của Đức Chúa Trời: “Nếu ngươi không rời nhà ra ngoài thực hiện bổn phận, có thể ở bên cạnh cha mẹ, thì ngươi có thể bảo đảm cha mẹ không bị bệnh sao? (Thưa, không thể.) Chuyện sống chết của cha mẹ, ngươi có thể kiểm soát sao? Chuyện giàu nghèo của cha mẹ, ngươi có thể kiểm soát sao? (Thưa, không.) Cha mẹ mắc bất kỳ bệnh gì đều không phải vì nuôi dưỡng ngươi mệt mỏi, cũng không phải vì nhớ ngươi, đặc biệt họ mắc phải những bệnh nguy hiểm, bệnh nặng, bệnh có thể chết người cũng không phải vì ngươi, đây là mệnh của họ, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi có hiếu thuận hơn nữa, thì cùng lắm là làm cho thân xác của họ bớt đau khổ và bớt gánh nặng một chút, nhưng khi nào họ mắc bệnh, mắc bệnh gì, chết lúc nào, chết ở đâu, có liên quan gì đến ngươi không? Không liên quan đến ngươi. Ngươi hiếu thuận, ngươi không phải kẻ vô ơn, ngươi suốt ngày ở bên cạnh họ, suốt ngày chăm sóc họ, thì họ sẽ không bị bệnh ư? Họ sẽ không chết ư? Nếu họ nên mắc bệnh, thì chẳng phải cũng sẽ mắc bệnh sao? Đến lúc họ chết thì chẳng phải cũng sẽ chết sao? Phải không?(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). “Ngươi luôn cho rằng mọi chuyện cha mẹ trải qua, mọi chuyện họ gặp phải đều có quan hệ với ngươi, ngươi nên gánh vác phần nào, ngươi luôn ôm trách nhiệm lên đầu mình, luôn cho rằng có quan hệ với mình, luôn muốn xen vào, suy nghĩ này có đúng hay không? (Thưa, không đúng.) Tại sao không đúng? … Sinh lão bệnh tử trong cuộc đời con người, gặp phải các loại chuyện lớn chuyện nhỏ, điều này là rất bình thường. Nếu ngươi là người trưởng thành, thì tư tưởng của ngươi nên chín chắn, bình tĩnh tiếp cận đúng đắn với chuyện này: ‘Cha mẹ bị bệnh rồi, có người nói là do nhớ tôi, điều đó có thể sao? Nhớ thì chắc chắn là nhớ, con của mình có ai lại không nhớ? Tôi cũng nhớ họ, nhưng sao tôi không bị bệnh chứ?’. Ai bị bệnh cũng là do nhớ con cái sao? Không phải thế. Vậy cha mẹ gặp phải những chuyện lớn này là sao? Chỉ có thể nói rằng Đức Chúa Trời đã bố trí những chuyện như vậy trong cuộc đời của họ, đó là do bàn tay Đức Chúa Trời sắp đặt, không thể nhấn mạnh nguyên nhân khách quan, lý do khách quan, họ đến tuổi này nên gặp chuyện này, nên mắc bệnh này. Ngươi có ở đó thì họ sẽ tránh được chuyện này sao? Nếu trong số phận của họ, Đức Chúa Trời không an bài họ bị bệnh, vậy thì dù ngươi không ở bên cạnh, họ cũng sẽ không gặp chuyện. Nếu như đời họ đã định trước sẽ gặp phải đại nạn như vậy, vậy ngươi ở bên cạnh có thể có tác dụng gì đây? Họ vẫn không thể tránh thoát, phải không? (Thưa, phải.) Ngươi xem những người không tin Đức Chúa Trời, chẳng phải cả gia đình đều ở bên nhau năm này qua năm khác sao? Khi cha mẹ gặp đại nạn, các thành viên trong gia tộc và con cái chẳng ở bên họ đấy sao? Cha mẹ bị ốm đau hoặc bệnh tình trở nặng, đều là do con cái rời xa cha mẹ gây nên sao? Không phải như vậy, mà là số phận nên như thế. Chỉ có điều với tư cách là con cái, vì ngươi có quan hệ huyết thống với cha mẹ, người khác nghe thì vô cảm, ngươi nghe thì đau lòng, điều này rất bình thường, nhưng ngươi không cần thiết phải vừa phân tích vừa nghiên cứu, lại suy ngẫm xem làm sao thoát khỏi, làm sao giải quyết vì cha mẹ gặp phải đại nạn như vậy. Cha mẹ đều là người trưởng thành, khi ở trong xã hội, họ đã trải qua những đại nạn này đâu phải một hai lần, nếu như Đức Chúa Trời an bài hoàn cảnh để cho họ thoát khỏi những chuyện này, vậy những chuyện này sớm muộn gì cũng tan thành mây khói. Nếu như chuyện này là một kiếp nạn trên con đường cuộc đời họ, họ nhất định phải trải qua, vậy thì việc nên trải nghiệm bao lâu đều do Đức Chúa Trời định đoạt, là việc họ nhất định phải trải nghiệm, họ không thể tránh khỏi. Ngươi muốn dựa vào sức mình để giải quyết chuyện này, để phân tích, nghiên cứu ngọn nguồn, tiền căn hậu quả của chuyện này, đó là ý nghĩ ngu xuẩn, không có tác dụng, dư thừa(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đức Chúa Trời đã phán rất rõ ràng về cách đối đãi với việc cha mẹ ốm đau. Số mệnh của một người ra sao, liệu họ có ngã bệnh hay không, mắc bệnh ở tuổi nào, mắc loại bệnh gì, có chết vì bệnh đó hay không, tuổi thọ dài bao nhiêu, vân vân – tất cả những điều này đều đã được Đức Chúa Trời định sẵn. Không ai có thể can thiệp hay thay đổi được. Bề ngoài, có vẻ như bố tôi bị bệnh là vì nhớ tôi, nhưng thực ra, Đức Chúa Trời đã định sẵn rằng ông sẽ phải trải qua trở ngại này ở giai đoạn này của cuộc đời. Việc tôi ôm hết trách nhiệm về bệnh tình của bố vào mình là hoàn toàn thiếu lý tính, và không phù hợp với sự thật. Tôi nghĩ đến các anh chị em họ của mình, họ sống cùng và chăm sóc bố mẹ, nhưng cô tôi vài năm trước đã bị cao huyết áp và hen suyễn, chú tôi cũng mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Điều này cho thấy dù con cái có ở bên cạnh, cũng không thay đổi được gì. Hơn nữa, con người chỉ là người trần mắt thịt, phàm là người ăn cơm ăn gạo thì khó tránh khỏi có lúc ốm đau. Bố tôi đã ngoài sáu mươi, ở độ tuổi này, các chức năng cơ thể suy giảm, hệ miễn dịch yếu đi, nên việc ông mắc những căn bệnh thường gặp ở người trung niên và cao tuổi là chuyện bình thường. Nhiều người lớn tuổi bị cao huyết áp, tiểu đường và bệnh tim. Hồi còn ở nhà, tôi thấy bố hút thuốc và uống rượu rất nhiều, sinh hoạt cũng không điều độ. Tôi đã thử nhiều cách để giúp ông cai thuốc, bỏ rượu, khuyên ông ăn những thực phẩm có lợi cho sức khỏe, nhưng ông chưa bao giờ nghe lời tôi. Nếu ngay cả những thói quen không lành mạnh của bố mà tôi còn không thay đổi được, thì làm sao có thể làm gì được với bệnh tình của ông chứ? Ngoài ra, có một người chị em sống ở gần tôi, bố mẹ chị ấy bị tiểu đường và cao huyết áp. Chị ấy là bác sĩ, nên khi bố mẹ bị bệnh, chị đã cho họ dùng những loại thuốc tốt nhất và thực phẩm chức năng đắt tiền, không tiếc tiền tìm viện điều dưỡng tốt nhất cho họ. Chị ấy thăm bố mẹ gần như mỗi ngày, chăm lo mọi nhu cầu của họ từ miếng ăn đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng mẹ chị vẫn phải cắt cụt hai chân do biến chứng của bệnh tiểu đường, còn bố chị thì mắc bệnh Alzheimer. Tôi cũng biết một chị em lớn tuổi khác, con cái không ở bên cạnh. Chị đã gần tám mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, mỗi lần đi khám sức khỏe, các chỉ số đều bình thường. Tôi nhận ra rằng mỗi người trong đời phải trải qua bao nhiêu chuyện, có phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật hay không, tất cả đều phụ thuộc vào sự tiền định của Đức Chúa Trời, không ai có thể thay đổi được. Bố mẹ sẽ không được hưởng thêm phúc hay tránh được bệnh tật chỉ vì có con cái ở bên chăm sóc, cũng sẽ không phải chịu thêm bệnh tật hay đau đớn hơn chỉ vì con cái không ở bên cạnh. Từ những sự thật này, tôi thấy rằng cuộc đời mỗi người, từ sinh, lão, bệnh, tử đều đã được định sẵn, và đối với bệnh tình của bố tôi, dù tôi có ở bên cạnh, cũng không thể thay đổi được gì. Hiểu được những điều này, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Một hôm, tôi xem một video lời chứng trải nghiệm, trong đó có một đoạn lời của Đức Chúa Trời rất hữu ích cho tôi. Đức Chúa Trời Toàn Năng phán: “Thế giới ngoại đạo có một câu nói gì mà ‘Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi’, còn có câu nói ‘Con người bất hiếu thì không bằng cầm thú’, những câu nói này cao cấp biết bao! Thực ra, những hiện tượng như ‘Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi’ mà họ nói thực sự là có, là sự thật, nhưng đó chỉ là hiện tượng trong thế giới sinh vật mà thôi, là một loại quy luật mà Đức Chúa Trời đặt ra cho mọi loại sinh vật mà thôi. Mọi loại sinh vật bao gồm cả con người đều đang tuân theo loại quy luật này, và điều này càng chứng thực rằng mọi loại sinh vật là do Đức Chúa Trời tạo ra, quy luật này không có bất kỳ sinh vật nào có thể phá vỡ, không có bất kỳ sinh vật nào có thể vượt lên trên nó. Ngươi xem, sư tử, hổ đều là động vật ăn thịt tương đối hung tàn, nhưng trước khi con non chưa trưởng thành, chúng vẫn đang nuôi dưỡng, thì chúng sẽ không cắn, đây chính là bản năng của động vật. Cho dù là loại động vật nào, cho dù hung tàn hay dịu dàng hiền lành, thì đều có bản năng này, mọi loại sinh vật, kể cả nhân loại, đều phải tuân theo một loại bản năng như vậy, một loại quy luật như vậy mới có thể tiếp tục sinh sôi. Nếu như các loại sinh vật không tuân theo quy luật này, hoặc là không có quy luật này, không có bản năng này, thì sẽ không thể tiếp tục sinh sôi, chuỗi thức ăn sẽ không tồn tại, thế giới này cũng sẽ không tồn tại. Phải vậy không? (Thưa, phải.) Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi, điều này chính là minh chứng cho thấy thế giới sinh vật đang tuân theo một loại quy luật như vậy, mọi loại sinh vật đều có loại bản năng này, sau khi sinh ra và nuôi dưỡng đời sau, con non trước khi trưởng thành đều lớn lên dưới sự che chở, nuôi dưỡng của giống cái hoặc giống đực. Các loại sinh vật đều có thể thực hiện trách nhiệm, thực hiện nghĩa vụ đối với đời sau của mình, tận tâm tận trách nuôi dưỡng đời sau của mình, huống chi là con người, con người được nhân loại gọi là động vật bậc cao, nếu như không thể tuân theo loại quy luật này, nếu như không có loại bản năng này, vậy nhân loại còn không bằng động vật. Vì vậy, cho dù trong thời gian nuôi dưỡng ngươi, cha mẹ đã chăm sóc ngươi thế nào và thực hiện bao nhiêu trách nhiệm, thì họ chỉ đang làm một việc nên làm trong phạm vi năng lực của một con người thọ tạo, đó là bản năng của họ. … Mọi loại sinh vật hoặc động vật đều có những bản năng và quy luật này, chúng tuân theo cực kỳ tốt, thực hành cực kỳ đến nơi đến chốn, không ai có thể phá vỡ được. Còn có một số động vật đặc biệt, như hổ, sư tử, chúng nó đến khi trưởng thành liền tách ra khỏi cha mẹ, thậm chí những con đực còn trở thành đối thủ của nhau, nên cắn thì cắn, nên tranh thì tranh, nên đấu thì đấu, rất bình thường, đây là quy luật. Chúng không nói chuyện tình cảm, cũng không sống trong tình cảm như nhân loại, luôn muốn báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ, luôn lo mình không hiếu thuận với cha mẹ thì sẽ bị người khác khiển trách, chửi rủa, bị người khác chỉ trích sau lưng. Trong thế giới động vật không có những câu nói này. Tại sao con người có thể có những câu nói này? Bởi vì trong xã hội, trong các nhóm người có đủ loại tư tưởng và dư luận sai lầm, con người sau khi bị những tư tưởng và dư luận sai lầm này ảnh hưởng, gặm nhấm, ăn mòn, con người liền có cách diễn giải, xử lý khác nhau đối với mối quan hệ giữa con cái và cha mẹ, cuối cùng coi cha mẹ như chủ nợ của mình, cả đời trả thế nào cũng không hết. Thậm chí có người cha mẹ đã chết, nhưng bởi vì từng làm một việc khiến cha mẹ không vui, không được như ý nguyện mà cả đời họ cảm thấy áy náy, cảm thấy hổ thẹn với ân tình của cha mẹ. Ngươi nói xem, làm vậy có thừa thãi không? Con người sống trong tình cảm, chỉ có thể bị các loại tư tưởng đến từ tình cảm quấy nhiễu(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi mới hiểu ra rằng câu nói “Dê còn biết ơn quỳ bú, quạ còn biết nghĩa trở lại mớm nuôi” chỉ là biểu hiện bản năng mà Đức Chúa Trời ban cho mọi loại sinh vật. Các loài động vật khi còn nhỏ không có năng lực để sinh tồn một cách độc lập, cần được cha mẹ chăm sóc mới có thể tồn tại. Đây là quy luật sinh tồn cho phép mọi loại sinh vật sinh sôi nảy nở. Con người cũng vậy, việc cha mẹ nuôi nấng con cái là một bản năng, là đang thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của bậc cha mẹ, chứ không phải là một ân huệ đối với con cái. Tôi từng nghĩ bố mẹ đã ngậm đắng nuốt cay để nuôi nấng tôi khôn lớn, đặc biệt khi thấy bố làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình và cho tôi ăn học, sống tằn tiện, ngay cả khi ốm đau cũng không nghỉ ngơi, tôi đã coi sự hy sinh và khổ cực mà bố phải chịu đựng để nuôi nấng tôi là một ân huệ, và khắc ghi điều đó trong lòng. Tôi nghĩ rằng khi lớn lên, tôi phải hiếu thảo với ông, nếu không sẽ là kẻ vô lương tâm. Thêm vào đó, tôi bị hun đúc bởi những quan điểm như “Trong mọi đức tính tốt đẹp, chữ Hiếu là trên hết,” và “Con người bất hiếu thì không bằng cầm thú,” và tôi coi việc hiếu thảo với cha mẹ là điều quan trọng nhất. Khi nghe tin bố bị tai nạn xe, tôi đã bất chấp nguy cơ bị bắt để về thăm ông. Khi biết bố mắc bệnh tim mạch vành và trầm cảm, tôi cảm thấy căn bệnh này là do tôi đã khiến ông bị Trung Cộng quấy rối và vì ông lo sợ cho tôi. Kết quả là tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, thậm chí còn hối hận vì ban đầu đã đảm nhận bổn phận lãnh đạo. Dù nhờ cầu nguyện mà tôi không từ bỏ bổn phận để về nhà, nhưng tâm trí tôi hoàn toàn không còn đặt vào bổn phận nữa, và tôi bắt đầu làm việc qua loa chiếu lệ. Bây giờ tôi đã hiểu rằng những tư tưởng truyền thống mà Sa-tan gieo rắc vào con người là thứ mê hoặc và làm bại hoại, chúng khiến con người sống trong tình cảm, phản bội Đức Chúa Trời, xa cách Đức Chúa Trời, và cuối cùng mất đi cơ hội được Đức Chúa Trời cứu rỗi.

Sau đó, tôi đọc thêm lời của Đức Chúa Trời: “Đức Chúa Trời tiền định cha mẹ nuôi lớn ngươi, để ngươi trưởng thành nên người, chứ không phải để cho ngươi cả đời này báo đáp cha mẹ. Trong đời này ngươi có trách nhiệm, nghĩa vụ phải thực hiện, có con đường phải đi, ngươi có cuộc sống của ngươi. Trong đời này, ngươi không nên đem hết sinh lực đặt vào việc hiếu thuận và báo đáp ân tình của cha mẹ. Hiếu thuận với cha mẹ chỉ là một chuyện đồng hành với cuộc sống của ngươi, một chuyện không thể tránh khỏi trong quan hệ tình cảm giữa người với người, nhưng về phần duyên phận giữa ngươi và cha mẹ như thế nào, có thể sống với nhau bao lâu, thì phải xem sự sắp đặt và an bài của Đức Chúa Trời. Nếu như Đức Chúa Trời sắp đặt và an bài cho ngươi và cha mẹ sẽ ở hai nơi khác nhau, khoảng cách rất xa xôi, không có cách nào sống cùng nhau, vậy việc thực hiện trách nhiệm này đối với ngươi mà nói cũng chính là một loại mong nhớ. Nếu như Đức Chúa Trời sắp đặt ngươi sống rất gần với cha mẹ, có thể trông coi bên cạnh cha mẹ, vậy thì việc thực hiện một vài trách nhiệm, thực hiện chút hiếu thuận với cha mẹ cũng là việc ngươi nên làm, điều này không có gì để chỉ trích. Thế nhưng, nếu như ngươi và cha mẹ ngăn cách hai nơi, ngươi không có cơ hội, không có điều kiện để tận hiếu, vậy thì ngươi cũng không cần phải xem đây là một chuyện sỉ nhục, ngươi không tận hiếu được cũng không phải thẹn với cha mẹ, chỉ là bởi vì điều kiện không cho phép mà thôi. Với tư cách con cái thì nên hiểu rằng: Cha mẹ không phải là chủ nợ của ngươi. Nếu ngươi chỉ quan tâm chuyện đền đáp ơn của cha mẹ thì sẽ làm chậm trễ rất nhiều bổn phận ngươi nên làm, cả đời ngươi phải làm rất nhiều việc, những bổn phận nên làm này đều là những việc nên làm mà Đấng Tạo Hóa giao cho một loài thọ tạo, không liên quan gì đến việc ngươi báo đáp ân tình của cha mẹ. Hiếu thuận với cha mẹ, báo đáp cha mẹ, đền đáp ân tình của cha mẹ không có bất kỳ liên quan gì đến sứ mệnh cả đời của ngươi, cũng có thể nói, hiếu thuận với cha mẹ, báo đáp cha mẹ, thực hiện bất kỳ trách nhiệm nào đối với cha mẹ là không cần thiết, nói trắng ra là, có điều kiện thì làm một chút, thực hiện một chút trách nhiệm, không có điều kiện cũng không cần tự ép mình. Ngươi không thực hiện được trách nhiệm hiếu kính cha mẹ, đây không phải là sai lầm to lớn gì, chỉ là làm trái lương tâm một chút, làm trái đạo nghĩa, và bị một số người khiển trách mà thôi, nhưng ít nhất như vậy không trái với lẽ thật. Nếu vì việc làm bổn phận, vì để tuân theo ý chỉ của Đức Chúa Trời, thì ngươi còn được Đức Chúa Trời khen ngợi. Do đó, đối với chuyện hiếu kính cha mẹ, chỉ cần hiểu lẽ thật và yêu cầu của Đức Chúa Trời đối với con người, thì cho dù không có điều kiện để hiếu kính cha mẹ, lương tâm của ngươi cũng không bị dằn vặt nữa(Cách mưu cầu lẽ thật (17), Lời, Quyển 6 – Về việc mưu cầu lẽ thật). Đọc xong lời Đức Chúa Trời, tôi hiểu rằng tôi không nên coi việc hiếu thảo là sứ mạng cả đời của mình. Trong những vấn đề liên quan đến cha mẹ, tôi nên thuận phục sự tể trị và an bài của Đức Chúa Trời, và nếu có cơ hội ở bên cha mẹ, tôi nên cố gắng hết sức chăm sóc họ và hoàn thành trách nhiệm của một người con. Nhưng nếu không có cơ hội như vậy, tôi nên an tâm tập trung vào việc thực hiện bổn phận. Lý do tôi không thể chăm sóc cha mẹ không phải vì tôi không muốn hoàn thành trách nhiệm của một người con, mà vì tôi đang bị Trung Cộng truy lùng và không thể trở về nhà, và tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi hay bị lên án vì điều này. Đức Chúa Trời đã định trước cho tôi sinh ra trong thời kỳ sau rốt và đưa tôi đến trước Ngài, tôi cũng đã được hưởng sự chăm tưới và cung ứng từ rất nhiều lời của Đức Chúa Trời. Bây giờ là thời điểm quan trọng cho việc mở rộng phúc âm vương quốc, và tôi nên dốc hết lòng mình cho công tác phúc âm, làm tốt bổn phận của mình và báo đáp tình yêu của Đức Chúa Trời. Nếu tôi chỉ tìm cách hiếu thảo với cha mẹ, mà lại từ bỏ trách nhiệm và sứ mạng của một loài thọ tạo, thì tôi sẽ phụ lòng sự cung ứng, chăm sóc và bảo vệ của Đức Chúa Trời dành cho tôi, và đó mới thực sự là thiếu lương tâm và nhân tính. Bằng cách đọc lời Đức Chúa Trời, tôi đã hiểu được mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, tôi không còn cảm thấy bị ràng buộc hay kìm kẹp bởi những tư tưởng truyền thống của Sa-tan, tôi cảm thấy trong lòng mình được giải phóng, và có thể an tâm tập trung vào việc thực hiện bổn phận. Tôi cảm tạ Đức Chúa Trời từ tận đáy lòng!

Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?

Nội dung liên quan

Sau khi mẹ bị chẩn đoán ung thư

Bởi Dương Thần, Trung QuốcTháng 6 năm 2023, do nhu cầu của công tác phúc âm, tôi lẽ ra phải rời nhà để thực hiện bổn phận. Vì biết lần này...

Liên hệ với chúng tôi qua Messenger