Những lời về cách giải quyết tâm tính bại hoại (Trích đoạn 54)
Bất kể thực hiện bổn phận trên khía cạnh nào, học hỏi chuyên môn trong lĩnh vực nào thì càng học ngươi càng phải tinh thông hơn, càng phấn đấu hơn để hoàn thiện, như vậy ngươi sẽ thực hiện bổn phận ngày càng tốt hơn. Có những người dù thực hiện bổn phận gì cũng không nghiêm túc, gặp khó khăn gì cũng không tìm kiếm lẽ thật để giải quyết, mà chỉ toàn nhờ người khác hướng dẫn, giúp đỡ mình, thậm chí yêu cầu người khác cầm tay chỉ việc dạy mình hay làm thay, còn bản thân thì không để tâm, luôn dựa dẫm vào người khác, luôn cần đến sự giúp đỡ của người khác. Như vậy chẳng phải đã biến thành một kẻ vô dụng rồi ư? Bất kể đang thực hiện bổn phận gì, ngươi cũng cần để tâm học hỏi mọi thứ mới đúng. Nếu ngươi thiếu kiến thức chuyên môn thì học kiến thức chuyên môn. Nếu ngươi không hiểu lẽ thật thì hãy tìm kiếm lẽ thật. Nếu ngươi hiểu lẽ thật và có kiến thức chuyên môn, ngươi sẽ có thể vận dụng chúng trong khi thực hiện bổn phận và gặt hái kết quả. Đây là người có tài năng và kiến thức thực sự. Nếu ngươi không học hỏi dù chỉ một chút kiến thức chuyên môn khi thực hiện bổn phận, cũng chẳng mưu cầu lẽ thật, và việc đem sức lực phục vụ của ngươi sẽ không đạt tiêu chuẩn, thì còn nói gì đến chuyện thực hiện bổn phận? Để làm tròn bổn phận của mình, ngươi phải học hỏi rất nhiều kiến thức hữu ích và trang bị cho bản thân nhiều lẽ thật, không ngừng học hỏi, không ngừng mưu cầu, và không ngừng hấp thu ưu điểm của người khác cải thiện khuyết điểm của mình. Bất kể thế mạnh của người khác là gì hay họ mạnh hơn chúng ta ở khía cạnh nào, chúng ta đều phải học hỏi từ họ. Và chúng ta càng phải học hỏi từ bất kỳ ai hiểu lẽ thật tốt hơn mình. Bằng cách thực hiện bổn phận như vậy trong vài năm, một mặt, ngươi sẽ hiểu được lẽ thật và bước được vào thực tế của lẽ thật, mặt khác, việc thực hiện bổn phận của ngươi cũng sẽ đạt yêu cầu. Ngươi sẽ trở thành một người có lẽ thật và nhân tính, một người có thực tế lẽ thật. Điều này đạt được chính nhờ mưu cầu lẽ thật. Không thực hiện bổn phận thì làm sao gặt hái được kết quả như vậy? Đó chính là sự nâng đỡ của Đức Chúa Trời. Nếu ngươi không mưu cầu lẽ thật trong khi thực hiện bổn phận, chỉ hài lòng với việc đem sức lực phục vụ thì hậu quả sẽ như thế nào? Một mặt ngươi sẽ thực hiện bổn phận không hợp quy cách, mặt khác ngươi cũng không có chứng ngôn trải nghiệm thật sự, không đạt được lẽ thật. Cả hai mặt ngươi đều không gặt hái được thành quả thì liệu có được Đức Chúa Trời khen ngợi không? Đó là điều không thể, vì vậy hài lòng với việc đem sức lực phục vụ chắc chắn sẽ không đạt được sự khen ngợi của Đức Chúa Trời. Nghĩ rằng chỉ cần đem sức lực phục vụ là có thể được ban thưởng bước vào thiên quốc, thì đấy chỉ là mơ mộng hão huyền! Thái độ đấy là gì? Chỉ muốn nhận phúc phần nhờ vào việc đem sức lực phục vụ, rõ ràng đấy là đang giao dịch với Đức Chúa Trời, đấy là lừa dối Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời sẽ không khen ngợi người đem sức lực phục vụ như vậy. Thực hiện bổn phận theo cách qua loa chiếu lệ, dối trá là người ta đang bị chi phối bởi tâm tính gì? Kiêu ngạo, cương ngạnh, không yêu lẽ thật, có phải do những thứ này chi phối không? (Thưa, phải.) Các ngươi có những biểu hiện này không? (Thưa, có.) Thường xuyên có, thỉnh thoảng có hay là chỉ có trong những chuyện nhất định nào đó? (Thưa, thường xuyên có.) Thái độ thừa nhận những tình trạng như thế của các ngươi rất thành khẩn, có lòng trung thực, nhưng chỉ thừa nhận thôi thì chưa đủ, chẳng thể thay đổi được gì. Vậy phải làm sao mới có thể thay đổi được? Khi thực hiện bổn phận theo cách qua loa chiếu lệ, khi bộc lộ tâm tính kiêu ngạo, khi có thái độ hời hợt thì ngươi phải lập tức tới cầu nguyện trước Đức Chúa Trời, phản tỉnh bản thân, biết mình bộc lộ tâm tính bại hoại ở khía cạnh nào, ngoài ra còn phải nhận thức tâm tính đó sinh ra như thế nào, làm sao mới có thể thay đổi. Mục đích của nhận thức là hướng tới sự thay đổi, vậy con người nên làm thế nào mới có thể thay đổi đây? Con người buộc phải thông qua sự phán xét và sự mặc khải của lời Đức Chúa Trời, nhận thức được rằng thực chất tâm tính bại hoại của mình là xấu xí, hung ác, giống như quỷ Sa-tan vậy. Phải thế thì mới căm ghét bản thân, căm ghét Sa-tan, mới có thể chống lại chính mình và chống lại Sa-tan. Như vậy là ngươi đã có thể đưa lẽ thật vào thực hành rồi. Khi quyết tâm thực hành lẽ thật, con người còn phải nhận sự dò xét của Đức Chúa Trời, nhận sự sửa dạy của Đức Chúa Trời và con người còn cần phải có yếu tố chủ động hợp tác nữa. Con người nên hợp tác như thế nào? Khi thực hiện bổn phận, hễ xuất hiện suy nghĩ “tàm tạm thôi là được” trong đầu thì cần phải uốn nắn ngay, con người không được nghĩ như vậy. Khi xuất hiện tâm tính kiêu ngạo thì phải cầu nguyện trước Đức Chúa Trời, thừa nhận tâm tính bại hoại của mình, nhanh chóng phản tỉnh, tìm kiếm lời của Đức Chúa Trời, chấp nhận sự phán xét, sửa phạt của Đức Chúa Trời. Như vậy thì mới có lòng hối cải và rồi tình trạng bên trong sẽ thay đổi. Mục đích làm vậy là để làm gì? Làm vậy là để ngươi thật sự quay đầu, để có thể hiến dâng lòng trung thành của ngươi, vâng phục, chấp nhận sự quở trách, sửa dạy của Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn. Như vậy thì tình trạng của ngươi sẽ thay đổi. Khi ngươi lại muốn thực hiện bổn phận theo cách qua loa chiếu lệ, với thái độ hời hợt, thì nhờ sự sửa dạy của Đức Chúa Trời, nhờ sự quở trách của Đức Chúa Trời, ngươi có thể kịp thời sửa đổi. Có phải như vậy thì ngươi sẽ tránh được một lần vi phạm không? Đây là điều tốt hay xấu cho sự tiến bộ sự sống của ngươi? Đây là điều tốt. Ngươi thực hiện được lẽ thật, làm hài lòng Đức Chúa Trời, trong lòng vững vàng, hưởng thụ, không còn tiếc nuối gì hết. Đây mới là vui vẻ và bình an đích thực.
Con người có tâm tính bại hoại thì rất dễ phản nghịch, chống đối Đức Chúa Trời, nhưng điều đó không có nghĩa là con người không còn hy vọng được cứu rỗi. Đức Chúa Trời tới làm công tác cứu rỗi con người, Ngài đã bày tỏ rất nhiều lẽ thật nhưng phải xem con người có chấp nhận được lẽ thật hay không. Nếu chấp nhận lẽ thật thì con người sẽ được cứu rỗi, còn nếu không chấp nhận lẽ thật, lại còn phủ nhận Đức Chúa Trời, phản bội Đức Chúa Trời thì coi như chấm hết, con người chỉ có thể chờ đợi bị hủy diệt trong tai họa mà thôi, không một ai có thể trốn thoát, con người buộc phải đối diện với sự thật này. Có những người nói rằng: “Tôi thường hay bộc lộ tâm tính bại hoại, mãi mà không thay đổi được thì phải làm sao? Có phải tôi đã là vậy rồi không? Có phải Đức Chúa Trời không thích tôi, ghét bỏ tôi không?”. Thái độ thế này liệu có đúng không? Cách nghĩ thế này liệu có đúng không? (Thưa, không đúng.) Con người có tâm tính bại hoại thì tự nhiên sẽ bộc lộ tâm tính bại hoại, muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được, vì vậy mà con người cảm thấy bản thân đã hết hy vọng. Thực tế thì chưa chắc đã phải vậy. Còn tùy thuộc vào con người có thể chấp nhận được lẽ thật hay không, có thể nương tựa, ngưỡng vọng Đức Chúa Trời được hay không. Việc con người thường bộc lộ tâm tính bại hoại của mình chứng tỏ sự sống của họ bị kiểm soát bởi tâm tính bại hoại của Sa-tan, và rằng thực chất của họ là thực chất của Sa-tan. Con người nên công nhận và chấp nhận sự thật này. Có một sự khác biệt giữa bản tính thực chất của con người và thực chất của Đức Chúa Trời. Con người nên làm gì sau khi công nhận sự thật này? Khi con người bộc lộ một tâm tính bại hoại, khi họ thèm khát lạc thú xác thịt và xa cách Đức Chúa Trời hơn; hay khi Đức Chúa Trời công tác khác xa với ý muốn của con người, và con người nảy sinh những lời than oán, thì phải kịp thời nhận thức rằng đây là vấn đề, đây là tâm tính bại hoại; đây là phản nghịch Đức Chúa Trời, chống đối Đức Chúa Trời; điều này không phù hợp với lẽ thật, và khiến Đức Chúa Trời căm ghét. Khi con người nhận ra những điều này, họ không nên than oán hay trở nên tiêu cực và ù lì, và họ càng không nên rầu rĩ; thay vào đó, họ nên có khả năng tự biết mình sâu sắc hơn. Hơn nữa, họ phải có thể chủ động đến trước Đức Chúa Trời để tiếp nhận sự quở trách, sửa dạy của Đức Chúa Trời, và nên kịp thời xoay chuyển trạng thái của mình, để họ có thể thực hành theo lẽ thật và theo lời Đức Chúa Trời, và hành động theo nguyên tắc. Theo cách này, mối quan hệ của ngươi với Đức Chúa Trời sẽ phát triển ngày càng bình thường và trạng thái bên trong ngươi cũng vậy. Ngươi sẽ có thể xác định những tâm tính bại hoại, thực chất của sự bại hoại, và đủ loại trạng thái xấu xa khác nhau của Sa-tan sẽ ngày càng rõ rệt. Ngươi sẽ không còn thốt ra những lời ngu xuẩn và ấu trĩ như “đó là do Sa-tan quấy phá tôi”, hay “đó là ý tưởng Sa-tan cho tôi”. Thay vào đó, ngươi sẽ có hiểu biết chính xác về những tâm tính bại hoại, về thực chất sự chống đối Đức Chúa Trời của con người, và về thực chất của Sa-tan. Ngươi sẽ có một cách đối đãi với những điều này chính xác hơn, và không còn bị chúng kiềm hãm nữa. Ngươi sẽ không trở nên yếu đuối hay mất đức tin nơi Đức Chúa Trời và sự cứu rỗi của Ngài vì mình đã bộc lộ một chút tâm tính bại hoại, hay đã vi phạm, hay đã thực hiện bổn phận một cách qua loa chiếu lệ, hoặc vì mình thường xuyên ở trong trạng thái thụ động, tiêu cực. Ngươi sẽ không sống giữa những tình trạng như thế, mà sẽ đối mặt với tâm tính bại hoại của mình một cách đúng đắn và có thể có đời sống tâm linh bình thường, như vậy thì khi bộc lộ tâm tính bại hoại ngươi có thể phản tỉnh bản thân, có thể đến cầu nguyện trước Đức Chúa Trời, tìm kiếm lẽ thật, phân biệt, mổ xẻ thực chất của tâm tính bại hoại, giúp cho bản thân không còn bị kiềm hãm, kiểm soát bởi tâm tính bại hoại và thực hành được lẽ thật. Như thế là ngươi đã bước trên con đường được cứu rỗi rồi. Trải nghiệm thực hành này sẽ giúp ngươi thoát khỏi tâm tính bại hoại, thoát khỏi quyền thế của Sa-tan. Có phải như vậy thì con người đã được sống ở trước mặt Đức Chúa Trời, đã đạt được sự giải thoát tự do rồi không? Đây chính là con đường thực hành lẽ thật, đạt được lẽ thật và cũng là con đường để con người được cứu rỗi. Tâm tính bại hoại ăn sâu bén rễ trong con người, thực chất của Sa-tan, bản tính của Sa-tan điều khiển tư tưởng, hành vi và tâm tư của con người, nhưng đứng trước lẽ thật, đứng trước công tác của Đức Chúa Trời, đứng trước sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời, tất cả những điều đó đều không là gì hết và chẳng có gì là khó cả. Bất kể con người có tâm tính bại hoại gì, có khó khăn gì hay bị kiềm hãm bởi điều gì đi nữa thì vẫn có con đường để đi, có cách để giải quyết và luôn có lẽ thật tương ứng để giải quyết. Có phải như vậy thì con người sẽ có hy vọng được cứu rỗi không? Con người có hy vọng được cứu rỗi rồi.
Hồi chuông thời sau hết báo động đã vang lên, đại thảm họa đã ập xuống, bạn có muốn cùng gia đình nghênh đón được Thiên Chúa, và có cơ hội nhận được sự che chở của Thiên Chúa không?